Ngày kia, có hai người leo núi bị lạc trên dãy núi Himalaya .
Họ đi bộ bốn ngày bốn đêm liền mà vẫn chưa tìm thấy đường ra khỏi thung lũng.
- Tôi ghét bản thân mình vì đã không thể thoát khỏi nơi này. Tôi ghét sự thất bại! Tôi ước mình không phải đối mặt với chúng! – Chàng trai trẻ gào lên.
Nghe thấy thế, người leo núi già trả lời:
- Làm sao chỉ có thành công mà không
có thất bại được chứ? Nếu không có thất bại thì sẽ chẳng có thàng công đâu. Cũng như phải có đồng thời cả núi và thung lũng. Nếu không có thung lũng thì làm gì có ngọn núi nào nữa.
- Tôi ghét cảm giác thất bại. Nó thật tồi tệ. Chàng trai trẻ vẫn không ngừng càu nhàu.
- Cậu thật quá bi quan. Tôi nghĩ đó là do cậu luôn nhìn
xuống khi bước đi. Người leo núi già nói.
- Vậy có nghĩa là tôi sẽ cảm thấy tốt hơn nếu tôi vừa đi vừa ngNng cao đầu? Chàng
trai hỏi lại và ngước mặt nhìn lên bầu trời.
- Giờ cậu thấy gì nào? Người leo núi
già hỏi.
- Chẳng có gì cả, ngoại trừ những ngọn núi.
- Chính xác. Bất cứ khi nào gặp khó khăn hay thất bại, tôi đều ngNng cao đầu và bước về phía trước để hướng đến thành công. Đó là một trạng thái tâm
lý mà tất cả chúng ta đều nên có. Người leo núi già khuyên.
Thung lũng tượng trưng cho những thời điểm khó khăn trong cuộc sống, còn ngọn núi chính
là những vinh quang mà chúng ta có thể đạt được.
Vì vậy, hãy nhìn lên khi chúng ta vấp ngã và tìm
đường đi đến thành công.
(Source : Teo Aik Cher)
(Source : Teo Aik Cher)
0 nhận xét:
Đăng nhận xét