Một Picasso luôn trông giống như Picasso họa sĩ. Hemingway luôn nói như Hemingway. Một bản giao hưởng của Beethoven luôn nghe giống như giao hưởng Beethoven. Một trong những yếu tố làm nên nghệ sĩ lớn chính là học cách hát mà không phải bằng giọng của bất kỳ ai khác mà bằng giọng của chính mình.
Mỗi người nghệ sĩ đều không ngừng mong chờ khoảng khắc “Xuất thần!” lớn lao của đời mình, bất kể họ đã thành danh hay chưa.
Đấy là giây phút họ tìm ra chất giọng của riêng mình, một lần cho mãi mãi.
Đối với tôi, đấy là khi tôi khám phá ra cách vẽ lên mặt sau danh thiếp.
Còn nhiều ví dụ khác, nổi tiếng hơn và đáng chú ý hơn, chẳng hạn như Jackson Pollock[7] khám phá ra hình thức vẽ tranh bằng cách vẩy màu, Hoặc Robert Ryman[8] khám phá ra loại tranh sơn dầu toàn màu trắng. Andy Warhot[9] khám phá ra kỹ thuật in lụa. Hunter S. Thompson[10] khám phá ra phong cách báo chí Gonzon. Duchamp[11] kám phá ra nghệ thuật sử dụng vật liệu sẵn có. Jasper Johns[12] khám phá ra lá quốc kỳ Mỹ. Hemingway khá phá ra lối hàng văn khúc chiết. James Joyce khám phá ra thể loại văn xuôi dòng – ý – thức.
Phải chăng đấy là nhờ may mắn? Có lẽ chỉ một chút thôi.
Nhưng hình thức thể hiện không phải là thứ khiến cho nghệ thuật trở nên vĩ đại. Thực tế khi đang mày mò với một điều gì đó mới mẻ, đột nhiên họ nhận thấy mình có thể dành toàn tâm toàn ý cho nó.
Chỉ khi đó, nó mới trở thành bản sắc của họ, thành giọng hát riêng của họ, v.v…
Đấy mới chính là thứ khiến mọi người hưởng ứng. Chất nhân văn, chứ không phải hình thức. Giọng hát chứ không phải dáng hình.
Hãy dành toàn tâm toàn ý vào đó, và bạn sẽ tìm được giọng hát của riêng mình. Do dự thì không tìm được đâu. Đơn giản thế thôi.
0 nhận xét:
Đăng nhận xét