Ads 468x60px

Chủ Nhật, 1 tháng 6, 2014

Chương 46 - VŨ KHÍ BÍ MẬT CỦA TINH THẦN

Hôm nay, ta quyết định để được quyền sở hữu một thứ vũ khí mạnh nhất trong cuộc chiến chống lại nỗi buồn trong cuộc sống. Thứ vũ khí đó có tên là 'thực hành'.

Và xem chừng đây hoàn toàn là một điều bí ẩn đối với 90% dân Mỹ! Hãy nhặt nó lên và bạn đã tự ban cho mình một điều có vẻ như một lợi thế bất công so với những người mà bạn biết.

Anthony Hopkins, người từng đoạt giải thưởng Hàn lâm Hoa Kỳ, đã sử dụng điều bí ẩn này khi ông 'tập dượt quá mức'. Trong giai đoạn chuẩn bị cho phim Nixon - thử thách lớn nhất đối với ông trong các vai diễn - ông đã tập dượt mỗi cảnh quay cả trăm lần trước khi bấm máy.

Tôi cũng biết nhiều về nhân viên mại vụ tên tuổi đã 'chuẩn bị vượt mức' theo cùng một cách. Họ nghiên cứu kỹ về việc kinh doanh của nhà buôn có triển vọng, kỹ đến mức sau lần gặp đầu tiên người này đã muốn đề nghị họ làm đối tác cho mình. Việc buôn bán trở nên thuận lợi. Nó trở nên gần như chẳng có liên quan gì nếu đem so sánh với nhiệt tình mà cả hai bên cùng có.

Luật sư tập sự rất nổi tiếng Gerry Spence nói về cách ông ta đã phát triển giọng nói mê mẩn của mình bằng cách hát hò và tập dượt thật lớn tiếng mỗi buổi sáng khi lái xe đi làm. Spence thường tập dượt cách biểu lộ nhiều loại cảm xúc khác nhau, giọng ông cứ vang lên bên trong xe. Khi ông lên tiếng trong phòng xử án thì mọi người đều ngồi bật dậy và ghi chép. Còn viên luật sư phía bên kia có chất giọng đều đều, nhạt nhẽo vì ông ta không hiểu tí gì về điều bí ẩn trong thực hành. Vị luật sư bên đối nghịch chắc chắn sẽ nghĩ giọng nói yếu ớt của mình chẳng qua thuộc về thân phận. Và ông ta ắt sẽ nghĩ thầm đối phương của mình, ông Spence, đã có được giọng nói 'trời ban' khi sinh ra.

Thứ trời ban cho đó chẳng qua là thực hành mà thôi.

Trước đây, khi đội bóng San Francisco 49 kết thúc một buổi tập, một đấu thủ vẫn đứng lại trong sân. Anh ta đề nghị một trong các hậu vệ ở lại để chuyền bóng cho anh. Đấu thủ đó chính là Jerry Rice, người có kỹ thuật tiếp nhận bóng hay nhất của mọi thời đại. Nhờ cách tập dượt cật lực hơn bất ky ai trong bóng đá chuyên nghiệp, Jerry bước vào từng trận đấu, nhằm biết rằng mình có một lợi thế bí mật. Không có con đường nào khác giúp ta có được sự tự tin và niềm tự hào nhanh hơn việc sử dụng lợi thế bí mật đó.

Cô Judy mắt xanh dịu dàng

Nhiều năm trước, khi tôi còn là một sinh viên ăn mặc luộm thuộm theo phong trào beatnik nổi loạn của nền văn hóa đối kháng hippi, tôi có thói quen thường xuyên lui tới một tiệm cà phê nhỏ có tên là Ash Alley, ở Tucson thuộc bang Arizona. Ở đó, tôi rất thích nghe một cô ca sĩ ít tiếng tăm thỉnh thoảng đến hát nhạc folk. Một tối nọ, có một khán giả yêu cầu cô hát một bài nhưng cô đã từ chối, dù cô biết bài hát ấy. Cô cho khán giả biết lý do từ chối là vì cô không bao giờ biểu diễn một bài hát trước khi tập riêng bài đó 200 lần để nó trở thành bài hát ruột của mình. Tên cô là Judy Collins. Lúc ấy, tôi đã xem ý tưởng làm chủ bài hát của cô là một nghi thức đáng yêu. Và đầu óc tôi còn quá hippi để hiểu ra cô ấy đang nói về việc tập luyện.

Jack Twyman là một ngôi sao trong đội NBC có thói quen hơi lạ lùng là hay đến sớm để tập dượt và ném bóng chính xác 200 lần trước buổi tập chính thức. Các ký giả viết về thể thao thường gọi anh là một trong những 'tay ném chân phương' vĩ đại nhất trong bộ môn này. Khi dùng từ 'chân phương', họ muốn nói đến cú ném bóng cực kỳ nhanh nhẹn và chính xác xuất phát từ tay anh thật 'tự nhiên', tưởng như anh sinh ra để ném bóng ghi điểm. Họ không biết gì về bí mật của anh. Những cú ném bóng của anh trở nên chân phương nhờ luyện tập.

Khi còn là một cậu bé, tôi bị cuốn hút bởi vở ca múa nhạc Peter Pan. Tôi cứ nghĩ mình có điều gì đó ràng buộc với lời quyết tâm táo bạo của Peter là không lớn lên nữa. Một ngày kia, mẹ đọc to cho tôi nghe một mục trên báo nói về Mary Martin, người nữ diễn viên thủ vai chính trong vở ca kịch ở Broadway nói trên. Mary Martin thường tập dượt cho những vai lớn trong vở ca múa nhạc ở Broadway theo cách đeo găng tay môn quyền Anh và mang một túi xách nặng trước ngực trong khi hát. Bằng cách hát đi hát lại, ngực chạm mạnh vào chiếc túi đang vỗ thình thịch, cô đã phát triển được một lực phát âm đáng nể. Đến khi cô hát được các bài ca mà ngực liên tục bị va đập bởi chiếc túi nặng kia thì cô không cần phải tung nhiều sức để hát trên sàn diễn nữa.

Trong kỷ nguyên trước khi người ta biết dùng mi-crô phức tạp trên sàn diễn thì Mary Martin được nhiều người biết đến nhờ khả năng hát vang vang trong một khán phòng. Những nhà bình luận tự hỏi làm sao một phụ nữ nhỏ bé thế kia lại thừa hưởng được một chất giọng mạnh mẽ như vậy?

Nhưng xin thưa đó không phải là do thừa hưởng. Mà là kết quả của một sự luyện tập chuyên cần.

Đó không phải là do di truyền.

Không có gien di truyền nào đối với tinh thần con người cả.

Chúa vẫn sống, Phép màu vẫn tồn tại. Đó là điều ta muốn nhắn nhủ với tâm hồn. Đó là điều ta muốn cười vang lên trong tâm hồn. Ta muốn tâm hồn mình phải tận tâm đến khi còn phục vụ nhưng Phép màu chạy quanh thế giới và tâm hồn chính là Phép màu chạy trong da thịt, và da thịt chính là Phép màu nhảy múa trên chiếc đồng hồ, và thời gian chính là bề dài mầu nhiệm của Chúa.

- Leonard Cohen Beautiful Losers

( Source : Cách làm chủ số phận bạn - Reinventing Yourself - Steve Chandler )

0 nhận xét:

Đăng nhận xét