Bạn đang ở trên thiên đường. Bạn thấy nó giống như thiên đường nhưng lại pha chút trần tục. Bạn đang ở trong một khung cảnh tươi đẹp và đôi lúc bạn có cảm giác như mình đã chạm đến đỉnh cao nhất của cuộc đời. Nhưng trong lúc cùng người bạn đời của mình đi lang thang xung quanh vùng đất của mối quan hệ, thì bạn lại cảm thấy có một sự thôi thúc lạ lùng muốn kéo bạn ra khỏi mối quan hệ ấy.
Thoạt đầu, bạn cho rằng đó là một cuộc khủng hoảng. Bạn cảm thấy mệt mỏi với người bạn đời của mình? Bạn muốn có một cuộc phiêu lưu tình ái mới? Nhưng không phải như vậy. Điều này thậm chí còn mạnh mẽ hơn cả khát khao ân ái, mạnh mẽ hơn nhu cầu có một người mới. Đó là một sự thôi thúc không thể diễn tả - sự thôi thúc được độc lập.
Và rồi bạn phát hiện ra ngọn tháp cũ. Nó vươn lên từ màn sương mờ, khá giống với kim tự tháp cuộc đời bạn vào lúc nó xuất hiện trong buổi bình minh. Bạn rảo bước nhanh hơn. Bạn muốn thoát khỏi người bạn đời nhưng bạn lại nhận ra người bạn đời không còn ở bên cạnh bạn. Bạn hoàn toàn đơn độc.
Ngọn tháp xuất hiện như một ngôi đền cũ, hoặc giống như một ngôi nhà nghỉ hay một lâu đài nhỏ. Ngọn tháp như được che kín bởi dây thường xuân và hoa hồng thân leo. Trông nó thật cổ kính, dù nhiều chỗ có dấu hiệu được nâng cấp hoặc xây mới hoàn toàn. Khi đi dạo xung quanh tòa lâu đài, bạn kinh ngạc khi phát hiện ra nó có đến chín cửa lớn.
Điều này khiến bạn hết sức tò mò. Cánh cửa đầu tiên mà bạn muốn mở ra đã bị khóa. Cánh cửa tiếp theo chỉ hé mở như một khe nứt. Sau khi xem xét cả chín cánh cửa, bạn phát hiện ra rằng chúng rất khác biệt nhau. Tuy nhiên, một trong những cánh cửa đó mở rộng hơn những cánh còn lại. Bạn cẩn thận đặt tay lên cánh cửa ấy và mở nó ra, dễ dàng và chẳng gây ra tiếng động nào.
Bên trong ngọn tháp rất tối nên bạn cần một ít thời gian để thích nghi với nó. Rồi bạn nhìn lên và gần như quên cả việc hít thở.
Bầu trời như được uốn hình cánh cung trên đầu bạn, lung linh những vì sao. Tuy nhiên, nó không giống như điều mà bạn nhìn thấy ở cõi trần. Bạn nghĩ rằng hẳn trong không gian, mọi thứ phải trông như thế này. Lúc đó, bạn cảm thấy mình không còn đứng nữa: bạn đã không còn trọng lượng và đang trôi bềnh bồng. Không gian bên trong của ngọn tháp rộng bao la và sâu hun hút. Khi vươn cánh tay mình ra, bạn bất ngờ nhận ra rằng tất cả các ngôi sao trong không gian vô tận chính là bạn.
Bạn nhìn xuống và phát hiện ra một khối pha lê khổng lồ phía dưới. Đường đi xuống thật dài; đến mức không thể diễn tả được. Bạn đang trôi dần về phía nó (hay nó đang đi lên về phía bạn?) và đến lúc bạn gần như chạm được vào nó.
Một lần nữa, một ý nghĩ khác lại lóe lên trong đầu bạn: đó chính là tôi. Nó có màu sắc, hình dạng, ánh sáng, nhiệt độ và vẻ đẹp của bạn. Dù hiện giờ trông bạn vẫn chưa giống nó nhưng dần dà, bạn đã trở nên giống như nó. Và bạn biết rằng mình đang ở trạm dừng cuối nhưng vẫn chưa đến đích. Nhưng bạn đã nhìn thấy nó, dù vẫn không được phép chạm hay sở hữu nó.
Bạn cẩn trọng cảm nhận phía sau mình và thấy có một cánh cửa. Bạn nắm chặt lấy tay nắm cửa và cảm thấy rất vui khi cảm nhận được nó. Bạn quay lưng bước ra ngoài. Nhưng bạn không ngắm nhìn cảnh vật bên ngoài và cũng không nhìn lại ngọn tháp. Bạn chỉ nhìn vào cánh cửa với lòng biết ơn sâu sắc.
Mục tiêu đơn giản hóa ở tầng 7
Ngọn tháp ở đỉnh cao nhất chính là cái “Tôi” của bạn, cá tính của bạn. Nó được xây dựng, thay đổi và cấu trúc lại mỗi năm và thậm chí là mỗi ngày trong cuộc đời bạn.
Học cách thấu hiểu bản thân nhiều hơn và tiến đến mục đích của đời mình. Những gì bạn đã thấy ở bên trong bản thân mình vượt ra khỏi “cái Tôi” cá nhân của bạn. Nó sẽ được tìm thấy trong phần cốt lõi nhất, nơi bạn được kết nối một cách độc đáo với các thực thể khác và với tất cả các tạo vật. Và nó được gọi là “bản ngã”.
Nó cung cấp nguồn năng lượng cho cuộc sống của bạn. Nguồn năng lượng này (chỉ có thể được miêu tả thông qua các hình ảnh ẩn dụ và các biểu tượng) nuôi dưỡng mục đích sống của bạn, điều mà chúng tôi đã mô tả bằng hình ảnh khối pha lê.
0 nhận xét:
Đăng nhận xét