Hổ giữa núi rừng |
Đáng thương cho Tôn Ngộ Không lúc này mới biết, giết hổ trong núi thì dễ nhưng giết chuột trong lòng lại khó; chiến thắng khó khăn khách quan thì dễ, nhưng chiến thắng vọng niệm chủ quan lại khó.
Một trận gió yêu ma giữa lưng chừng núi
Hiện giờ, thầy trò Đường Tăng đã đi vào khu vực ngọn núi Hoàng Phong cao 800 dặm. Lên đến lưng chừng núi, Đường Tăng đứng bên vách núi ngắm nhìn phong cảnh núi non tráng lệ. Tuy còn chưa lên đến đỉnh núi, nhưng cảnh giới “cao hơn đỉnh núi chính là ta” đã có thể nhìn thấy. Bỗng nhiên, một luồng gió xoáy cuộn lên, hào khí anh hùng trong lòng Đường Tăng trong chốc lát trở nên hoang mang bất an, ông hướng về phía Tôn Ngộ Không mà nói:
- Giống một trận gió yêu ma quá!
Tôn Ngộ Không đáp:
- Gió nổi lên là một loại hiện tượng tự nhiên, sư phụ sợ gì chứ?
Đường Tăng nói:
- Gió này không giống với gió thiên nhiên. Gió này lồng lộng mù mịt, đủ khiến cho người đi đường mất phương hướng.
Tôn Ngộ Không bèn tiến lên phía trước chặn đuôi cơn gió mà ngửi thì thấy có mùi hôi tanh, y liền nói:
- Đúng rồi, cơn gió này đúng là có phần kỳ lạ. Ngửi mùi vị của nó thì chứng tỏ gần đây nếu không có mãnh hổ thì cũng có yêu quái.
Nói chưa dứt lời thì dưới chân núi có một con mãnh hổ lao vụt ra, nó gầm lên khiến cho Đường Tăng giật mình lạnh toát mồ hôi. Trư Bát Giới vừa trông thấy nó liền quăng vội hành lý, cầm chắc cây cào sắt để đánh. Chỉ thấy con mãnh hồ đó vươn thẳng người lên, toàn thân nó hừng hực như lửa, nó cất tiếng nói:
Ta là kẻ tiên phong của đại vương núi Hoàng Phong, đi tuần tra ở đây, ta phải bắt mấy tên phàm phu tục tử về dâng cho đại vương làm một bữa. Các người là hòa thượng ở đâu đến đây? Các người dám đi qua núi này, vậy chẳng phải là các người dâng thịt lên thớt hay sao?
Trư Bát Giới bèn quát lớn:
- Con nghiệp súc kia, chúng ta không phải là những kẻ phàm phu tục tử, chúng ta là sứ giả đi Tây Thiên lấy Kinh. Ngươi hãy nhanh chóng mở đường, đừng đe dọa sư phụ ta, nếu không thì hãy cẩn thận với cái cào trong tay ta đấy!
Thật không dễ phân bua với con yêu quái đó, chỉ thấy nó giơ vuốt bổ vào Trư Bát Giới. Trư Bát Giới nhanh chóng xoay người, giơ vũ khí lên đánh lại nó. Tôn Ngộ Không cũng không đành đứng nhìn, y bèn cầm gậy xông lên giúp Trư Bát Giới, con yêu quái đó chống đỡ không nổi, đành phải bỏ trốn.
Hai huynh đệ cùng nhau truy đuổi con yêu quái đó, cả hai muốn nhanh chóng giết chết con yêu quái đó, nào ngờ con yêu quái đó đã lột tấm da hổ và khoác lên phiến đá, nó đã thực hiện kế “ve sầu thoát xác” rồi quay lại chỗ động Hoàng Phong nơi Đường Tăng đang ngồi tụng kinh, để bắt Đường Tăng dâng lên cho Hoàng Phong đại vương làm một bữa thịnh soạn.
Mèo thiêng bắt chuột
Tên Hoàng Phong đại vương ở trong động Hoàng Phong đó vốn là một con chồn lông vàng ở dưới chân núi Linh Sơn. Nó sợ Phật Tổ phạt tội vì ăn cắp chiếc đèn dầu trong bàn pha lê, nên trốn đến đây chiếm núi làm vương. Linh Sơn chính là trái tim của chúng ta, chúng ta lại để cho con chuột đó chiếm làm ngôi vương, phải chăng con chồn đó chính là vọng niệm[15] mà chúng ta thường có. Ở đây, tất cả là chi vọng niệm trong tâm của Đường Tăng.
Tại sao Đường Tăng lại có vọng niệm? Năm xưa, khi Thiền sư Ô Sào đã đặc biệt truyền thụ cho Đường Tăng một bản Tâm kinh. Đường Tăng lặng lẽ ghi nhớ trong lòng, thường xuyên tụng niệm. Đâu có ngờ, càng tụng niệm thì càng thấy nhiều vọng tưởng tạp niệm.
Tại sao lại như vậy? Kỳ thực, những vọng tưởng tạp niệm đó hoàn toàn không xuất phải từ tụng kinh mà chính là từ tâm bất an, sẽ cứ mãi như vậy cho đến khi bạn chưa phát hiện ra nó. Đối với những nhân viên như Tôn Ngộ Không và Trư Bát Gới, nếu tâm có vọng tưởng tạp niệm thì chỉ cần dùng “lời chú vòng kim cô” và chế độ quản lý của giới luật để kiểm soát họ là được. Thế nhưng, đối với người lãnh đạo tinh thần như Đường Tăng thì đó là một việc khá rắc rối.
Trong Phật Giáo có một câu chuyện “mèo thiêng bắt chuột”. Đem chính niệm ví với mèo, đem vọng niệm ví với chuột. Chuội vừa ló đầu ra thì lập tức bị phát hiện ngay, đó là tính cảnh giác của mèo. Có nhiều tín đồ Phật Giáo khi ngồi thiền đều có sự thể nghiệm qua đại chiến mèo chuột như thế ở trong tâm. Nhưng liệu có phải cứ là chuột thì sợ mèo chăng? Điều đó cũng chưa hẳn.
Có một câu chuyện kể rằng, ở một vùng thôn quê yên tĩnh, có một ngôi nhà bình thường, trong ngôi nhà đó có một cái hang, ở trong hang đó có một con chuột tên là A Hoàng. Khi A Hoàng còn là một chú chuột con thì chuột mẹ luôn luôn dặn dò nó rằng số phận đã sắp đặt, loài chuột cuối cùng sẽ có ngày mất xác dưới nanh vuốt của mèo.
Nhưng A Hoàng không đành lòng chấp nhận quy luật bi thảm đó. Mãi cho đến một hôm, nó nảy ra một chủ ý. Chủ ý đó rất đơn giản nhưng lại khá ngông cuồng. Nó quyết định thử một lần, cho dù có phải mất mạng nó cũng không có điều gì phải tiếc nuối. Do vậy, A Hoàng đã dốc hết toàn bộ dũng khí, nó xuất hiện ngay trước mặt mèo. Mặc dù nó rất sợ, nó sợ đến run hết mình mẩy, nhưng nó đã dốc hết toàn lực, nhắm thẳng con mèo mà lao tới! “Chít, chít”, nó rít lên rồi giơ răng, giơ vuốt.
Con mèo không dám tin vào tai mắt mình. Con chuột này phát điên rồi chăng ? Lẽ nào nó không biết vuốt sắc của mèo sẽ kết liễu cuộc đời của nó ư? Sao nó lại ngông cuồng và quái dị như vậy chứ? Hiển nhiên, con chuột đó phát cuồng rồi, hay là nó muốn lan truyền một loại bệnh truyền nhiễm nào chăng? Tình hình muôn phần nguy cấp! Biện pháp duy nhất lúc này là chạy trốn. Do vậy, con mèo đã nhảy tót lên đùi chủ nhân làm cho chủ nhân giật thót cả mình.
Tình hình cứ như thế, ngày lại qua ngày, tuần này lại qua tuần khác, mèo bị chuột đuổi cho chạy mệt lử đi, đuổi cho đến lúc phải rúc vào một xó mà nằm run sợ. Từ đó về sau, A Hoàng liền dẫn loài chuột đến ngôi nhà này để diễu võ giương oai, xưng hùng xưng bá. Trái lại, chú mèo kia, vừa nghe thấy động tĩnh của chuột là lập tức bỏ chạy mất tăm mất dạng.
Tin tức đó rất nhanh chóng đã lan ra cả thôn, tất cả những chú mèo trong thôn đều lấy làm xấu hổ. Để vực lại vinh dự cho giống loài của mình, các chú mèo trong thôn đã tụ tập lại, chúng bàn bạc với nhau xem phải làm sao để dạy cho con chuột điên cuồng và ác nghiệt kia một bài học. Do vậy, từng con nối tiếp từng con, đàn mèo anh dũng đã nối nhau tiến vào ngôi nhà mà con chuột tung hoành, nhưng mỗi chú mèo đều sợ thất bại xấu hổ mà chùn bước quay lại. Tình thế xem ra rất là nghiêm trọng, mãi cho đến một hôm, bọn mèo bỗng nhiên nghĩ ra Linh Cát - đó là một con mèo cùng thôn, có lẽ nó có thể giải quyết được vấn đề.
Khi Linh Cát tiến vào ngôi nhà thì tất cả những chú mèo đều cảm thấy thất vọng. Bởi con mèo Linh Cát này, dáng dấp thì nhỏ bé, già nua lại còn yếu đuối. Lông và da của nó trông xù xì, trên mặt lại còn có mấy vết sẹo, nhìn phát ghét, nó điềm nhiên như không đứng ở trong nhà, tựa hồ như hoàn toàn không ý thức được trách nhiệm to lớn trên vai.
Cả đàn chuột cũng không xem Linh Cát ra gì, bọn chúng láo xược nghênh ngang cười nhạo, bọn chúng náo loạn cả ngôi nhà. Đặc biệt là con chuột có cái tên là A Hoàng đó, nó thuần thục với việc hín hít cái mũi, lắc lư đầu lưỡi, trông như thể nó đang diễn lại những kỹ thuật cũ. Ấy thế nhưng, Linh Cát đã lờ đi tất cả, nó thong dong, điềm tĩnh, từ từ tiến bước về phía trước, nó đi những bước nhẹ nhàng trên sàn nhà. Rồi bỗng nhiên, tất cả những tiếng ồn ào và cười nhạo đều im bặt, trong căn nhà bỗng trở nên tĩnh lặng, tĩnh lặng đến ghê người.
Trong khi A Hoàng còn đang tiếp tục với những động tác quái đản đó thì Linh Cát lại từng bước, từng bước nhẹ nhàng tiến về phía nó. A Hoàng có phần hoang mang, những động tác của nó càng lúc càng khoa trương. Bất chợt nó ý thức được tình thế bất lợi, nhưng lúc này đã không kịp nữa rồi, nó phát hiện ra mình đã bị ép sát vào góc nhà. Chú mèo tên là Linh Cát đó trông dáng vẻ mềm yếu mà lại không phải là tay dễ kháng cự đâu, những móng vuốt hữu hiệu khiến nó chuyển động nhanh nhẹn. Nó dồn thân gồng mình lên, không một tiếng kêu nào vang lên và nó đã vồ trúng mục tiêu...
Ngôi nhà trong câu chuyện, thực ra chính là động Hoàng Phong của Hoàng Phong đại vương. Còn con chuột tên là A Hoàng chính là Hoàng Phong đại vương. Con chuột A Hoàng vênh vênh váo vào đó cuối cùng đã không thể thoát khỏi móng vuốt của Linh Cát, còn tên Hoàng Phong đại vương ngông cuồng, tự cao tự đại đó sẽ gặp phải số phận ra sao?
Chiến thắng khó khăn rất dễ dàng, nhưng chiến thắng vọng niệm không đơn giản
Vọng niệm của người lãnh đạo thường là nguyên nhân dẫn đến thất bại của tập thể. Bởi vì, vọng niệm của người lãnh đạo sẽ khiến cho mục tiêu của đoàn thể thay đổi.
Con hổ đã bắt cóc Đường Tăng đi rồi. Hai huynh đệ Tôn Ngộ Không và Trư Bát Giới tìm khắp cả vùng núi hoang vu nhưng đều không thấy hình bóng của sự phụ? Điều đó giống như việc chúng ta gặp phải những quyển sách sai lầm trong công việc, quay lại tìm chẳng thấy hình bóng của lãnh đạo ở đâu. Vậy lãnh đạo của chúng ta đã đi đâu rồi? Ông đã bị trói trong động Hoàng Phong và đang khóc lóc, đau khổ!
Cuối cùng thì Tôn Ngộ Không cũng tìm được động Hoàng Phong, y đứng ở bên ngoài mà hét lên:
- Yêu quái! Hãy nhanh chóng đưa sư phụ ta ra đây, nếu không ta sẽ đánh sập cả hang ổ của người, san phẳng nơi trú ngụ của nhà người đấy!
Con hổ tiên phong tay cầm hai con dao lao ra ngoài, hắn xông thẳng tới chỗ Tôn Ngộ Không mà quát rằng:
- Sư phụ người đã bị ta bắt rồi, ta đang chuẩn bị biến hắn thành món ngon đây. Nếu nhà người biết sức mình thì hay nhanh chóng cút đi! Bằng không, ta sẽ bắt nhà người làm thịt đấy!
Tôn Ngộ Không nghe xong vô cùng căm giận, y nghiến răng trợn mắt ầm ầm lao lên quát lớn:
- Nhà người có bản lĩnh gì mà dám ăn nói ngông cuồng như thế! Hãy đứng lại! Hãy xem sự lợi hại của ta đây!
Con hổ tiên phong vội vàng giơ dao chống đỡ, hai bên giao chiến rất quyết liệt. Chưa đầy mấy hiệp, con hổ tiên phong đã vội vàng bỏ chạy, nhưng gặp đúng Trư Bát Giới đang dắt ngựa ở đó, hắn bị Trư Bát Giới bổ cho một phát, thế là than ôi! Mệnh đã lìa trần. Hóa ra, cái gọi là khó khăn chỉ là như vậy, chỉ cần đánh một gậy là hết.
Sau khi giết con hổ thành tinh, tinh thần Tôn Ngộ Khỗng thêm phần hăng hái, y quyết định phải giết bằng được lên yêu quái tự xưng là Hoàng Phong đại vương đó. Y bèn dặn Trư Bát Giới hãy cứ đứng thả ngựa ở dưới sườn núi như cũ, tự đi giết chết con yêu quái đó, và y lại đến cửa động Hoàng Phong chửi bới om sòm. Tên yêu quái nghe tiếng chửi thì càng thêm buồn phiền, hắn nói:
- Thằng đó cũng thật quá lắm, ta còn chưa ăn thịt sư phụ nó mà nó đã giết mất hổ tiên phong của ta, thật đáng ghét!
Nói rồi hắn lao ra ngoài, lớn tiếng quát rằng:
- Kẻ nào là Tôn Ngộ Không?
Tôn Ngộ Không dẫm lên xác con hổ đã chết rồi ngẩng đầu nói:
- Ông mày đang ở đây này, hãy mau mau đưa sư phụ ta ra đây.
Tên yêu quái thấy Tôn Ngộ Không thân thể nhỏ bé xấu xí thì không nhịn được cười:
- Thật đáng thương cho một tên tiểu quỷ như người, người có bản lĩnh gì mà dám đứng trước cửa la hét ầm ĩ như vậy?
Tôn Ngộ Không nâng gậy Như Ý, cũng cười khẩy nói:
- Một tên già nua như người, mắt còn không nhìn rõ! Ông ngoại người đây tuy nhỏ nhưng chỉ e nhà người không chịu nổi một gậy!
Tên yêu quái giơ kích sắt lên, trăng trăng nhìn Tôn Ngộ Không như muốn đâm thủng bụng của y. Hai bên giơ vũ khí lên chiến đấu, cuộc chiến diễn ra vô cùng ác liệt bên ngoài động Hoàng Phong. Hai bên đã đánh 30 hiệp mà vẫn chưa phân thắng bại. Tôn Ngộ Không nôn nóng muốn thắng nên y liền nhỏ một sợi lông biến thành 100 tên Tôn Ngộ Không nhỏ, mỗi tên đều cầm một cây gậy sắt, cả bọn vây quanh tên yêu quái già nua mà đánh. Tên yêu quái thấy vậy thì liền há mồm thổi ra một trận cuồng phong, trận gió thổi bay cả 100 tên Ngộ Không. Tôn Ngộ Không thấy tình thế bất lợi liền vội vàng xoay người thu những sợi lông về và tự mình cầm gậy Như Ý ra sức xông lên phía trước quyết chiến với tên yêu quái, nhưng vừa lao lên y lại bị tên yêu quái thổi gió vào mặt. Trong tích tắc Tôn Ngộ Không cảm thấy hai mắt đau nhói, đau đến độ nước mắt ứa ra, y đành giơ tay che mắt chấp nhận thất bại.
Tôn Ngộ Không đáng thương lúc này mới biết rằng, giết con hổ trong núi thì dễ, còn giết con chuột trong tâm thì lại khó; chiến thắng khó khăn khách quan thì dễ, còn chiến thắng vọng niệm chủ quan lại rất khó. Huống hồ gì đó là vọng niệm của lãnh đạo Đường Tăng!
Suýt chút nữa là mất đôi mắt
Lại nhắc đến Trư Bát Giới, thấy đại chiến ở Hoàng Phong thì hoang mang vội dắt ngựa đi ẩn náu dưới sườn núi, miệng thì luôn niệm Bồ Tát phù hộ. Bỗng nhiên thấy Tôn Ngộ Không bưng mắt loạng choạng đi về, Trư Bát Giới vội vã tiến lại hỏi:
- Đại sư huynh, huynh bị làm sao thế này?
Tôn Ngộ Không nói:
- Ta bị tên yêu quái đó phun gió vào mặt, hắn làm cho hai mắt của ta đau đớn vô cùng, nước mắt cứ chảy ra liên tục. Chúng ta phải nhanh chóng đi tìm thầy thuốc ngay.
Kỳ lạ, gió với mắt thì có quan hệ gì với nhau chứ? Hóa ra, mắt Tôn Ngộ Không bị đau là bệnh cườm nước (glocom), trong đông y nó thuộc vào phạm trù ngũ phong nội chướng. Tôn Ngộ Không là người nóng nảy, mà mắt là cửa của gan, nên khi y bị Hoàng Phong đại vương thổi gió vào mắt thì dẫn đến mạch mắt bị thương, mạch lạc ứ lại, thần thủy ứ tích. Nói thẳng ra thì Hoàng Phong đại vương cũng chính là những vọng tưởng tạp niệm của Đường Tăng, nó không chỉ khiến cho đoàn thể rối loạn cả lên, mà nó còn khiến cho bệnh mắt của Tôn Ngộ Không cũng vì ông mà bị như vậy.
Trư Bát Giới nói:
- Đại sư huynh, chỗ này là sườn núi, trời lại tối rồi, đến nơi tá túc cũng không có, biết đi đâu mà tìm được thầy thuốc bây giờ!
Tôn Ngộ Không nói:
- Chúng ta cứ men theo đường cái mà đi, trước tiên cần tìm lấy một nhà ở lại rồi tính tiếp!
Hai huynh đệ, người quẫy gánh, người dắt ngựa đi xuống núi, họ ra đường cái. Lúc này hoàng hôn đã buông xuống, Chỉ nghe thấy tiếng chó cắn vang dưới chân núi phía nam. Hai người dừng lại quan sát, thì ra đó là một trang trại, thấp thoáng có ánh đèn lấp lánh.
Hai huynh đệ bèn tiến đến ngôi nhà có ánh đèn đó gõ cửa xin tá túc. Một cụ già từ trong nhà đi ra mở cửa mời họ vào, rồi cụ mời hai huynh đệ dùng cơm. Sau đó nói người nhà chuẩn bị giường chiếu mời họ đi nghỉ. Tôn Ngộ Không nói:
- Không thể ngủ được. Xin hỏi gia đình có thuốc chữa đau mắt không?
Ông cụ hỏi rõ nguyên do, rồi nói: - Ở gần chỗ chúng tôi không có nơi nào bán thuốc chữa mắt cả. Nhưng già đây có một bí quyết quý giá cất giữ đã lâu, đó gọi là “tam hoa cứu tử cao” có thể trị được tất cả những bệnh về mắt.
Nói rồi cụ già đó liền lấy ra một chiếc lọ nhỏ bằng đá mã não, cụ mở nút rồi dùng trâm ngọc nhúng vào lấy ra mấy giọt, cụ đưa cho Tôn Ngộ Không nhỏ vào mắt, rồi cụ bảo nhắm mắt lại và yên tâm nằm ngủ. Khi tỉnh giấc thì trời đã hứng sáng. Tôn Ngộ Không xoa xoa mặt, mở mắt ra, y rất mừng:
- Quả là thuốc quý! chỉ cần một giọt mà đã khiến cho mắt Lão Tôn sáng lại!
Tôn Ngộ Không vừa dứt lời khen thuốc quý thì quay đầu ngó xung quanh đã chỉ thấy tứ bề cây cối xanh tươi, không thấy sân lớn, phòng khách, cửa nhà đâu nữa, nơi ngủ khi trước nay là bụi cỏ. Lúc này, Trư Bát Giới cũng tỉnh giấc, y ngẩng đầu ngó nghiêng, cũng cảm thấy lạ lùng quá!
- Sao mới qua một đêm mà nhà cửa, ruộng vườn và mọi người đều dọn sạch cả rồi? Ơ! Mà chúng ta cùng ngủ say như chết! Sao họ dọn nhà mà không nghe thấy động tĩnh gì nhỉ?
Hóa ra, ruộng vườn, nhà cửa đêm qua là do Già Lam Bồ Tát bày ra. Già Lam, là cách gọi tắt Tăng Già Lam Ma trong tiếng Phạn, tức là hộ pháp của Phật Giáo, tương đương với thần thổ địa của chùa viện. Vì thấy Tôn Ngộ Không và Trư Bát Giới gặp nạn ở chốn hoang vu nên ngài đã bày ra cảnh đó, ngài còn cho hai huynh đệ họ một bữa chay, rồi lại trị khỏi mắt cho Tôn Ngộ Không nữa.
Phiên bản của “Mèo thiêng bắt chuột”
Tôn Ngộ Không nói với Trư Bát Giới rằng:
- Ta đã trị khỏi mắt, bây giờ phải đi xem sư phụ như thế nào đi. Đệ ở đây vừa trông ngựa và hành lý, vừa đợi tin tức của ta nhé.
Nói dứt lời y liền bay về phía động Hoàng Phong, y xoay người biến thành một con muỗi ẩn náu dưới bông hoa, rồi từ bên ngoài y bay qua khe hở vào trong động. Sau khi bay mấy vòng quan sát, y nhìn thấy sư phụ bị trói trên cột.
Tôn Ngộ Không lại bay lên phía trước, y nhìn thấy một tiểu yêu tinh đang đứng trên bậc thềm báo cáo với lão yêu quái Hoàng Phong:
- Đại vương. tôi đi tuần tra dưới núi, nhìn thấy Trư Bát Giới đang ngồi nghỉ trong rừng, nhưng không nhìn thấy tên Ngộ Không ở đâu.
Lão yêu quái nói:
- Tôn Ngộ Không không ở đó, lẽ nào đêm qua hắn bị gió Hoàng Phong của ta thổi chết rồi chăng?
Lũ yêu quái xôn xao bàn tán:
- Thưa đại vương, có lẽ Tôn Ngộ Không chưa chết đâu, chắc là hắn đi gọi cứu binh đấy, nếu như thế thì phải làm sao bây giờ?
Lão yêu quái nói: - Cứu binh cái gì! Ngoài Linh Cát Bồ Tát ra ta chẳng sợ ai cả!
Tôn Ngộ Không nghe rõ mồn một lời lão yêu quái nói, trong lòng y khấp khởi mừng thầm, y lập tức bay ra ngoài động, hiện nguyên hình rồi vào rừng gặp Trư Bát Giới, y nói:
- Tên yêu quái đó không sợ ai cả, hắn chỉ sợ mồi mình Linh Cát Bồ Tát mà thôi, không biết bây giờ Linh Cát Bồ Tát đang ở đâu?
Trư Bát Giới nói: - Ngoài kia có một ông cụ, huynh tới hỏi xem thế nào
Tôn Ngộ Không nhìn theo hướng tay chỉ của Trư Bát Giới, quả nhiên nhìn thấy một ông cụ da dẻ hồng hào mái tóc bạc phơ, y liền vội vàng tiến lên hỏi:
- Thưa cụ, cụ có biết nơi ở của Linh Cát Bồ Tát không?
Ông cụ đó thực ra là Thái Bạch Kim Tinh, ông đã hóa trang đến để chỉ điểm cho Tôn Ngộ Không rằng Linh Cát Bồ Tát đang ở phía nam Tu Di Sơn, trong tay ngài ấy có hai pháp bảo, một là “Định phong đan”, một là “Phi long trượng”, nó có thể bắt được Hoàng Phong lão quái.
Rất có thể vị Linh Cát Bồ Tát đó chính là chú mèo Lĩnh Cát trong câu chuyện Mèo thiêng bắt chuột, “Phi long trượng” của ngài chính là móng vuốt có sức mạnh vô biên của chú mèo Linh Cát. Ngài theo Tôn Ngộ Không đến núi Hoàng Phong, đầu tiên Tôn Ngộ Không khiêu chiến với Hoàng Phong lão quái, y dụ lão yêu quái ra khỏi động, còn ngài đứng trên không trung, dùng “Phi long trượng” bắt yêu quái phải hiện nguyên hình là con chuột.
Tôn Ngộ Không nhanh chóng bay đến, y tung gậy Như ý nhằm con chuột lông vàng mà đánh. Linh Cát Bồ Tát vội vàng ngăn lại:
- Nó vốn là sinh linh dưới chân núi Linh Sơn, ta sẽ bắt nó về núi Linh Sơn, đợi Phật Tổ Như Lai định rõ tội ác của nó.
Tôn Ngộ Không bèn đưa nó đến chỗ Bồ Tát rồi y vào rừng gặp Trư Bát Giới, sau đó cả hai cùng đi tới động Hoàng Phong để cứu sư phụ. Còn Đường tăng sau khi trải qua kiếp nạn này, đã thu lại vọng niệm trong tâm, khôi phục lại vẻ điềm tĩnh và an tường của ngày nào.
Chuột nhập niết bàn
Tại sao Linh Cát Bồ Tát không chấp nhận cho Tôn Ngộ Không đánh chết con chuột đó? Có hai lý do, thứ nhất không nên vội vàng phủ định những thất bại đã trải qua, từ trong câu chuyện của lão chuột yêu quái Hoàng Phong cũng có thể ngộ ra nhiều điều về triết lý nhân sinh, điều đó giống như mỗi chúng ta đều phải trải qua thất bại trong cuộc sống nghề nghiệp, dù thành công hay thất bại thì đều đáng quý. Thứ hai, từ giáo lý của Phật Giáo thì thấy con chuột đó cũng là một chúng sinh trong muôn ngàn chúng sinh, cần phải giáo hóa nó.
Xin kể một câu chuyện khác. Vào thời nhà Thanh có một vị là Tĩnh Nhiên ni cô, bà là trụ trì một am đường trong Vũ Lâm Môn ở Hàng Châu. Hàng ngày, bà đều hương đèn tụng kinh lễ Phật siêng năng tụ tập. Vào một buổi sáng sớm Tết Nguyên Đán năm Thuận Trị thứ năm (1649), khi trong am đang chuẩn bị học kinh buổi sáng thì đột nhiên nghe thấy tiếng kêu chít chít của chuột. Ni cô Tĩnh Nhiên nhìn lên xà nhà mà nói: - Chuột ơi! Ngươi trèo còn cao hơn cả tượng Phật như vậy là không lễ phép, người hãy nhanh xuống đi. Nếu muốn nghe tụng kinh thì hãy đến bên cạnh ta.
Con chuột đó nghiêng nghiêng cái đầu, giống như vẻ nó rất chú ý lắng nghe, sau đó nó chui tọt xuống lỗ mà ngó lên nhìn.
Đã đến lúc, các ni cô bắt đầu buổi tụng kinh, con chuột nghe thấy tiếng gõ mõ thì lại chạy ra nghe. Ban đầu, nó chỉ dám nép ở cửa, dần dần nó mạnh dạn hẳn lên, sau này nó dám chạy sát vào bên cạnh Ni cô Tĩnh Nhiên, tiếp theo nó lại chạy hẳn lên bàn cúng, nằm bên cạnh Phật kinh và lắng nghe các ni cô tụng kinh niệm Phật.
Buổi tụng kinh kết thúc. Ni cô Tĩnh Nhiên bèn nói với chuột:
- Ngươi cũng biết nghe tụng kinh niệm Phật ư? Ôi, lẽ nào ngươi có được thiện căn như vậy, sau này người hãy thường xuyên nghe kinh mà tu hành nhé! Ngươi nên biết rằng, nghe kinh tu hành không chỉ giúp người tìm được hạnh phúc của nội tâm, mà còn giúp người giải thoát khỏi thân thể súc sinh đấy!
Con chuột nghe xong thấy bâng khuâng như vừa lãnh ngộ, nó chít chít mấy tiếng rồi từ từ bỏ đi. Từ đó trở đi, cứ mỗi khi tiếng mõ cất lên thì con chuột lại chạy ra nghe các ni cô tụng kinh niệm Phật, những người trong am cũng quen cả nên cho là bình thường, hơn nữa các ni cô còn rất cổ vũ nó.
Cứ như vậy, một năm đã trôi qua. Một hôm, sau khi kết thúc buổi tụng kinh niệm Phật con chuột đó bỗng nhiên bò tới trước tượng Phật lễ ba vái. Mọi người đều thấy con chuột này thật kỳ diệu, ai nấy đều hiếu kỳ chú ý quan sát nó. Sau đó, con chuột lại quay sang phía Ni cô Tĩnh Nhiên lễ một vái, rồi nó yên lặng bất động. Ni cô Tĩnh Nhiên cúi xuống nhìn rồi nói:
- A Di đã Phật, nó vãng sinh rồi đấy!
Nói dứt lời ni cô liền đặt con chuột lên chiếc khánh, rồi bà bảo mọi người cùng nhau niệm Phật, tiễn nó lên đường. Mấy hôm sau, thân xác của con chuột đó cứng lại như đá, hơn nữa còn tỏa ra mùi gỗ đàn hương rất thơm. Con chuột nghe tụng kinh niệm Phật tu hành cũng có thể vãng sinh được, đó thật là điều hiếm có lắm!
Vì vậy cho nên, chuột tuy mặt mũi đáng ghét, nhưng nó có trái tim thiện căn; vọng niệm tuy chỉ là một con chuột, nhưng chỉ cần bạn kiên định với niềm tin và mục tiêu của mình thì bạn cũng có thể khiến nó quy y thiện đạo.
( Source : TÂY DU @ KÝ - TG : Thành Quân Ức - DG : Hoàng Ngọc Cương - Lê Thị Hương )
0 nhận xét:
Đăng nhận xét