Cải tạo sẽ đến khi ta không còn cố gắng để là chính mình nữa. Vui sướng là thế đó. Chúng ta hạnh phúc khi ta lớn lên.
Cho nên, để thật sự thưởng thức được niềm vui, chúng ta phải làm một điều gì đó mà ta chưa quen làm. Bạn không thể vui thú khi làm cùng một việc ngày này qua ngày khác. Không ai có thể vui thú nếu cứ như thế. Bạn chỉ thấy thú vị khi làm một điều bất ngờ. Niềm vui này đến do ta biết phát triển đi lên từ thực tại và trở thành một con người trước đây ta chưa từng biết.
Bob Greene, nhà huấn luyện thể chất do Oprah Winfrey, đã nói: "Khi tôi mới gặp Oprah lần đầu, tôi chưa bao giờ thấy cô ấy vui tươi". Nguyên nhân do đâu mà người phụ nữ dù giàu có và nổi tiếng mà bao người khác hằng mơ ước lại không vui tươi.
Khi ông hỏi cô ấy rằng cô thật sự cảm thấy vui thú lúc nào gần đây nhất thì cô phải nhớ lại cách đây 8 năm, lúc cô đang đóng phim The Color Purple (Màu tím) cùng với Steven Spielberg (và trong phim đó, cô đã vào vai thật tuyệt vời, trở thành một con người khác trên màn bạc).
Kể từ dạo đó, cô cũng có một số "niềm vui nho nhỏ", không phải một hứng thú đích thực.
Oprah Winfrey hiện tại là người may mắn vì còn có được phim The Color Purple (Màu tím) như một ký ức. Đa số người khác phải lùi tít về thời thơ ấu mới nhớ được một vài niềm vui thật sự đáng nói.
Nhưng sau đó, Bob Greene bắt đầu làm việc cùng với Oprah và chỉ cho cô ta thấy niềm vui có mọi lúc, mọi nơi nếu cô biết cách để có nó.
Trong cuốn sách viết cùng với Oprah, Make the Connection (Kết nối), ông đã mô tả những giây phút hân hoan lại bắt đầu trở về với Oprah như thế nào, và "giây phút hân hoan mạnh mẽ nhất mà tôi từng chứng kiến, đến với cô vào tháng 10 năm 1994. Chúng tôi đã cùng chạy hơn 2 tiếng đồng hồ trong cơn mưa như thác, nhân giải thi đấu chạy bộ đường dài Marathon Marine Corps ở Washington, DC. Tôi nhìn lên và thấy cột mốc ghi 25 mile. Rõ ràng cô đã hoàn tất cuộc đua. Tôi quay vòng và nhìn thấy mắt cô đẫm lệ."
Cô ấy cũng rất ngạc nhiên. Cô đã trở thành một con người khác mà trước đây cô chưa từng là. Cô đã trưởng thành.
Vào lúc này, Greene chợt nghĩ lại lúc ông gặp Oprah Winfrey lần đầu. Cô cân nặng 237 pounds và không dám nhìn vào mắt ông. Cô quả đã đi được một đoạn đường dài từ đó đến nay.
Trẻ con biết rõ niềm vui từ đâu đến
Trẻ con biết đi đến đâu để có được niềm vui đó. Chúng luôn cố làm những việc xưa nay chúng chưa hề làm.
Tiếng khóc trứ danh "Mẹ nhìn này, con buông tay!" là tiếng khóc ẩn chứa niềm vui sướng, vì đứa trẻ không chỉ thỏa mãn với việc chạy xe đạp. Và cùng đứa trẻ đó cố lái chiếc xe đạp với hai tay đưa lên trời, và mạo hiểm là ở chỗ đó. Không có tiếng khóc sung sướng nào hơn tiếng một đứa trẻ kêu lên, "Con làm được! con làm được rồi!"
Nhờ làm việc mà trẻ con vui sướng. Người trưởng thành như chúng ta đã quên mất điều đó. Chúng ta vẫn thường nghĩ cảm nhận sự việc là con đường dẫn đến hạnh phúc. Rồi ta lại nghĩ những người làm cho ta cảm nhận được sự vật là người mang đến cho ta hạnh phúc. Đó là một suy nghĩ không đúng, bởi vì như thế chúng ta đánh mất liên lạc với những điều ta đã biết. Chúng ta đã tách ra khỏi tinh thần của mình.
Là người trưởng thành, chúng ta có thể thực hiện cả việc lập trình khả năng có được niềm vui bên ngoài cuộc đời bằng cách luôn cố tìm một lối sống 'không phiền toái'. Bằng cách luôn cố đi tìm một vùng tiện nghi. Bằng cách kiên trì tìm 'sự an lành' thay cho những điều thử thách khiến ta lớn mạnh. Đi tìm an toàn cũng giống như xác lập cho bản thân một thân phận thường xuyên.
Mẹ ơi, nhìn đây. Có gì vui đâu!
Hãy tự hỏi mình câu hỏi quan trọng nhất
Khi chúng ta sống như những nạn nhân, chúng ta luôn tìm cách chui vào trong hang hay trong máng. Đó là một cái máng của tiện nghi. Chúng ta quên rằng khác biệt duy nhất giữa một cái máng và một nấm mồ chỉ là vài feet (bộ) về chiều sâu.
Dù ta đang bế tắc trong cái máng tiện nghi, thì lúc đó, tinh thần ta vẫn rảo quanh bên trong như một chú chó rên rỉ và đau đớn để tìm cách thoát ra ngoài chạy nhảy. Tiếng rên rỉ nghe thật buồn, và chúng ta hầu hết không nghe nổi âm thanh đó, nên chúng ta tìm cách trấn áp nó thật nhanh với đồ ăn, hoặc thức uống, hoặc thuốc hút, hoặc ti vi. Hoặc tất cả các thứ trên cùng lúc!
Nhưng tiếng rên rỉ tiếp tục phát đi từ nơi sâu thẳm trong tâm hồn. Trong những giấc mơ buồn bã và u ám không thể nhớ hết, chúng ta tiếp tục nghe nó vọng lại từ nơi xa xăm, tận cuối những con đường dài dọc hành lang. Có thể một ngày nào đó, chúng ta biết rằng chú chó xinh đang rên rỉ kia, chính là tiếng nói của chứng rối loạn tinh thần của mình, vị thánh (chữ dog (chó) đọc ngược lại thành god (chúa) đang trông chờ để tự biểu thị. Trông chờ ra khỏi và chạy nhảy.
Đa số người Mỹ đã được lập trình trong đầu để lặp đi lặp lại cả ngày một câu hỏi "Làm thế nào để ta có thêm được tiện nghi?"
Nhưng không phải bằng cách tự cải tạo mình. Không thể có thêm tiện nghi nếu bạn tự cải tạo mình. Vì lúc đó, bạn đã hoàn toàn khác. Bạn đã quyết tâm tạo kết nối với niềm vui, giống như bạn đã làm khi còn nhỏ. Bạn sẽ luôn tự hỏi mình "Hôm nay, ta có thể làm điều gì đây, những điều mà ta biết, sẽ cần thật nhiều nỗ lực vinh quang?"
Rồi bạn sẽ trải qua một số ngày với nhận xét "Thật khó khăn, nhưng cũng thật vui."
0 nhận xét:
Đăng nhận xét