Ads 468x60px

Chủ Nhật, 1 tháng 6, 2014

Chương 41 - CON VI RÚT TRONG MÁY TÍNH SINH HỌC CỦA BẠN


Hình ảnh, âm thanh đưa ta vào trí não sẽ không bao giờ phai. Chúng lưu lại trong đó, để mãi mãi ảnh hưởng chúng ta.

Một giây phút sống trên Trái đất này là quan trọng. Mỗi 60 giây xem phim quảng cáo trên ti vi là 60 giây ta có thể dùng để gửi một bưu thiếp cho một người bạn lâu ngày không gặp. Chiếc bưu thiếp kia có thể mang chút sảng khoái đến cho họ.

Tôi đứng ở cửa hàng cho thuê băng đĩa video, chưa biết lựa chọn loại gì. Tôi phân vân giữa một cuộn phim khiến tôi cười vui và một cuộn khác làm tôi cứ lắc đầu vì kinh tởm. Đây là một chọn lựa có thể thay đổi cả cuộc đời tôi. Nhưng tôi cứ đinh ninh chuyện không lớn lao như thế.

Nghỉ giây lát sau nhiều cuộc điệ đàm, tôi nhận ra mình còn thời gian để gọi thêm một cú điện thoại trước khi ra về. Việc đã xong, tôi có thể gọi ai cũng được. Một người bạn thường cổ vũ tôi và chỉ cho tôi thấy mặt tươi vui nhất của cuộc đời. Quyết định gọi điện cho anh ta là một trong những quyết định quan trọng nhất của tôi. Cười đùa nhiều có khả năng chữa bệnh và cho ta thêm sức sống.

Cuốn sách của Norman Coussins viết về khả năng chữa trị thật nụ cười, có tựa đề là Anatomy of an Illness (Giải phẫu một căn bệnh) đã chứng minh thật rõ ràng về tác động mạnh mẽ của nụ cười và tính hài hước lên tế bào sống của cơ thể. Chúng ta đang diễn trước khán giả là những tế bào sống.

Có những việc khiến tôi cười. Có những điều khiến tôi nhảy múa. Có những việc bắt tôi dậy thật sớm rồi nhảy múa vui tươi. Đó là những việc tôi muốn hiểu biết nhiều nhất trong cuộc đời. Tôi muốn chúng lúc nào cũng bên mình, còn mình thì phải biết đi nơi nào để có thêm chúng.

Có thứ âm nhạc khiến tôi vụt la lên "À hay!" và vỗ tay liên hồi, khi đang lái xe đi làm. Đó là thứ âm nhạc tôi luôn muốn có sẵn bên mình.

Tôi muốn quan tâm đến những món ăn của tinh thần. Tôi muốn tinh thần phải là một điều gì thật quan trọng đối với mình khiến tôi nhận biết cũng như ghi nhớ lại được bất cứ thay đổi nào về hoạt động của nó cho mục đích tham khảo về sau. Tôi muốn thật sự có nó, vì lý do tôi chỉ có thể tự cải tạo mình bằng cách tiếp cận thứ tinh thần ấy và để nó phát triển mình từ bên trong.

Vui lòng đừng hát những thứ nhạc tình ủy mị nữa

Tôi xem cuộn phim Jerry Maguire mới thuê về, và thấy tinh thần mình như bay bổng khi máy phát ra một bài ca cũ của Paul McCartney nằm trong album solo đầu tiên của ông, Mc Cartney. Bài hát có tựa là 'Momma Miss America' (Cô gái người Mỹ), nó có cái đẹp và năng lượng ban đầu và may thay, hoàn toàn không có những ca từ cực kỳ ủy mị thời hậu Lenon. Sau khi xem phim xong, tôi đã mua cái đĩa nhạc đó về và cho phát bài hát ấy trong giờ giải lao tại một trong những buổi hội thảo đông đảo của tôi. Tôi quan sát thật kỹ cảnh bài hát đó vực dậy 400 con người y như nó đã vực dậy tôi trong nhà hát. Tôi rất vui vì đã quan sát được cảnh ấy. Một số điều gì đó đã chạm được đến tinh thần và tôi muốn biết chính xác đó là những điều gì.

Theo kinh nghiệm,tôi nhận thấy không gì giết chết tinh thần nhanh hơn các bản tin buổi chiều. Bản tin buổi chiều địa phương tệ hại hơn bản tin chiều trong nước, nhưng cũng không cách biệt nhau cho lắm. Một trong những lý do khiến bản tin địa phương trên ti vi tệ hại hơn vì gần đây, những người dẫn chương trình thường là người mẫu, không phải nhà báo, và trí thông minh của họ phản ánh sự khác biệt này. Thêm vào đó, họ đùa giỡn với nhau một cách không trung thực lắm khiến người xem phải xét lại toàn bộ ý niệm về đời người. Đan xen vào những phần đùa giỡn không trung thực là nhiệm vụ đem đến bất cứ tin tức nào họ tìm được để gây bệnh và giết chết tinh thần chúng ta. Toàn bộ mục tiêu của họ là khiến ta phải há hốc miệng vì kinh tởm. Đó là một thứ khuếch đại đánh giá đã được kiểm chứng ở mỗi lần thực hiện.

Không có gì là lạ khi Bác sĩ Andrew Weil của Đại học Arizona đạt được nhiều thành tự lớn lao khi chữa trị bệnh nhân với 'tin nhanh'. Những triệu chứng bên ngoài của bệnh nhân giờ đã khá hơn sau khi trải qua ba tuần lễ không xem bản tin buổi chiều. Họ ngủ nhiều hơn, và nhờ đó có thể thu về nhanh sức khỏe và năng lượng cho các tế bào. Đầu óc họ không phải chứa quá nhiều hình ảnh thô kệch về bạo lực và hành hạ để ngẫm nghĩ lại vào ban đêm.

Các nạn nhân thì hàng đêm cứ nhẹ dạ mà há hốc mồm, nhìn đầy kinh ngạc những thứ được gọi là 'tin tức' này, rồi họ kết luận sai trái rằng thế giới ngày càng tồi tệ. Nỗi sợ hãi tăng lên và trong lòng, họ luôn mong muốn tìm nơi ẩn nấp.

Bất chấp những sự kiện kinh khủng của ngày 11/9, nhìn chung an toàn hàng không đang tiếp tục được cải thiện. Và dù vận chuyển hàng không cứ sau mỗi tháng một an toàn hơn nhưng các nạn nhân vẫn cảm thấy sợ hãi khi bay vì họ tiếp tục nhìn cùng một cảnh tượng những xác người và đổ nát được kéo lên từ vùng biển đó, từ chiếc máy bay đó đã rơi cách đây vài tuần. Họ tiếp tục xem hàng đêm cảnh những thân nhân khác của các nạn nhân được phỏng vấn, và khá hơn nữa là những đoạn ghi âm của chiếc hộp đen với phần âm thanh được khuếch đại được phát lên cùng các phụ đề giúp ta nghe rõ tiếng nói của cơ trưởng và phi hành đoàn.

Các trạm phát sóng truyền hình đã kịp nhận ra điểm đánh giá sẽ tăng lên khi các tiết mục trên ti vi thu hút trình độ nhận thức của con người ở mức thấp nhất. Nhưng đây không có gì là khó hiểu. Chúng ta thường xem ti vi khi trong người mỏi mệt (Hiếm khi chúng ta la lên "Hiện nay, tôi cảm thấy tràn đầy sinh lực; hãy mở ti vi đi nào!")

Tiến sĩ Hunter S. Thompson, đã nhận xét "kỹ nghệ truyền hình là một mương dẫn tiền nông cạn và độc ác, một con đường hành lang bằng nhựa ngắn nơi lũ ma cô và trộm cướp đi lại tự do và người tốt bị giết chết như chó". Câu nói trên gần như đã tóm lại tất cả. Những kết luận của Tiến sĩ Thompson đã gợi tôi nhớ về một buổi phỏng vấn độc đáo Charles Manson tại nhà lao mà tôi xem trên ti vi cách đây vài năm. Đó là nhân dịp Gerlado Rivera phát hành cuốn sách tự thuật thân mật được đặt tên một cách hoa mỹ là Exposing myself (Tự thuật) trong đó người dẫn chương trình trong buổi mạn đàm khoác lác và những vụ chinh phục tình dục mà hắn ta đã thực hiện. Trong cùng cuốn sách đó, Rivera còn nói về một cuộc phỏng vấn nổi tiếng khác do ông thực hiện với kẻ giết người hàng loạt Manson sau khi Manson bị buộc tội giết chết Sharon Tate.

Lý do Manson muốn được lên ti vi vì hắn muốn tạo một khoảng cách với Rivera và cuốn sách nói trên. Hắn nói Rivera đã thổi phồng mối quan hệ với hắn trong cuốn sách tự thuật, và hắn, Charles Manson, không muốn thế giới nghĩ hắn ta thật sự quen biết Rivera.

Tôi dừng lại ít phút và suy nghĩ về điều ấy. Đây là một tên sát nhân khét tiếng với nhiều tiền án lại lo sợ mình bị gắn liền với Geraldo Rivera hơn là gắn kết với các tội ác của hắn. Các vụ giết người dù sao hắn vẫn còn có thể giải thích và sẽ cố quên đi. Còn một việc gắn kết với Geraldo Rivera thì không bao giờ.

Hãy nhận trách nhiệm nội tại đối với những việc mình nghe thấy. Rồi bạn sẽ ngày càng nhận ra những điều mình nghe, thấy và đọc được có tác động chủ yếu lên tinh thần mình.

Một khi bạn bật ti vi lướt qua những bản tin và cảm thấy không vui tại một số thời điểm thì với tất cả nhận thức của mình, ban sẽ hiểu rõ chính bạn đã tự khiến mình không vui bằng cách lựa chọn những thứ để xem. Bản tin tự nó không làm cho bạn buồn. Cái nút tắt mở hoàn toàn nằm trong tay bạn. Bạn đang làm chủ nó. Rồi bạn sẽ nhanh chóng lấy lại quyền kiểm soát đối với nó, và một khi bạn thực hiện điều đó thì bạn đang từng bước kiểm soát trọn vẹn cách lập trình tâm hồn mình. Bạn lập trình tâm hồn mình như thế nào, đó chính là điều sẽ cải tạo con người hiện tại của bạn.

( Source : Cách làm chủ số phận bạn - Reinventing Yourself - Steve Chandler )

0 nhận xét:

Đăng nhận xét