LÃO TỬ ĐẠO ĐỨC KINH
CHƯƠNG NĂM
PINYIN
tiāndì bùrén,yǐ wànwù wèi chú gǒu﹔shèngrén bùrén,yǐ bǎixìng wèi chú
gǒu。tiāndì zhījiān,qí yóu tuo yuè hū?xū ér bù qū,dòng ér yù chū。duō yán
shù qióng,bùrú shǒu zhōng。
PHIÊN ÂM
Thiên địa bất nhân , dĩ vạn vật vi sô
cẩu ﹔thánh nhân bất nhân , dĩ bách tính vi sô cẩu . Thiên địa chi gian
, kì do thác thược hồ ? Hư nhi bất khuất , động nhi dũ xuất . Đa ngôn
sác (sổ) cùng , bất như thủ trung .
ANH NGỮ
Heaven and Earth are not humane…
Heaven and Earth are not humane,
And regard the people as straw dogs.
The sage is not humane,
And regards all things as straw dogs.
The space between Heaven and Earth is just like a bellows:
Empty it, it is not exhausted.
Squeeze it and more comes out.
Investigating it with a lot of talk
Is not like holding to the center.
Heaven and Earth are not humane,
And regard the people as straw dogs.
The sage is not humane,
And regards all things as straw dogs.
The space between Heaven and Earth is just like a bellows:
Empty it, it is not exhausted.
Squeeze it and more comes out.
Investigating it with a lot of talk
Is not like holding to the center.
-Translated by Charles Muller, Tōyō Gakuen University
DỊCH NGHĨA
Trời đất bất nhân, coi vạn vật như chó rơm; thánh nhân bất nhân, coi trăm họ như chó rơm.
Khoảng giữa trời đất như ống bễ, hư không mà không
kiệt, càng chuyển động, hơi lại càng ra. Càng nói nhiều lại càng khốn
cùng, không bằng giữ sự hư tĩnh.
LỜI BÀN
Nguyễn Hiến Lê dịch và chú giải
Trời đất, tức luật thiên nhiên, không có tình thương
của con người (bất nhân) không tư vị với vật nào, cứ thản nhiên đối với
vạn vật, lẽ đó dễ hiểu mà loài người thời nào và ở đâu cũng thường trách
tạo hóa như vậy. Những câu: ưu thắng liệt bại, cạnh tranh để sinh tồn,
tài giả bồi chi, khuynh giả phúc chi, có sinh thì có tử… đều diễn ý cái
ý “thiên địa bất nhân”. Đang thời thì dùng, quá thời thì bỏ như cây
cối xuân hạ tươi tốt, khi trổ hoa kết trái rồi qua thu đông thì điêu
tàn. Cho nên Lão tử bảo trời đất coi vạn vật như chó rơm. Những con
chó kết bằng rơm khi chưa bầy để cúng thì được cất kỹ trong rương hoặc
giỏ, bao bằng gấm vóc, khi cúng xong rồi thì người ta liệng nó ra đường,
người đi đường lượm về để nhóm lửa (Trang Tử – thiên Thiên vận)
Câu đầu, nửa trên ai cũng hiểu như vậy; nửa sau thì ý
kiến bất đồng. Đa số cho “bách tính” là dân chúng. Wieger (do Jean
Grenier dẫn – tr.79) cho bách tính là trăm quan: quan nào có ích cho
nước thì dùng, vô ích hoặc có hại thì trừ đi, vì vua chúa chỉ nên “yêu
quốc gia thôi, chứ không được yêu cá nhân” cũng như trời đất sinh ra vạn
vật chỉ cho cái lợi chung của vạn vật chứ không quan tâm đến cái lợi
riêng của một vật nào.
Theo Nguyễn Hiến Lê thì Lão Tử chỉ muốn khuyên ta trị
dân thì cứ theo đạo, theo tự nhiên, mà để cho dân tự nhiên phát triển
theo thiên tính, đừng can thiệp vào.
Câu sau Lão Tử so sánh khoảng trời đất với cái ống
bễ. Rất đúng và tài tình. Cả hai đều hư không mà không cùng kiệt (có
nhà dịch “bất khuất” là không bẹp xuống: ý cũng vậy), mà cả hai càng
động thì hơi gió càng phát ra nhiều. Cái dụng của cái hư không (vô) như
vậy đó.
Câu cuối thì Liou Kia-hway hiểu khác hẳn: càng nói
nhiều về đạo thì càng không hiểu nó, nó bằng nhập vào đạo. Nhà khác lại
dịch là: Nói nhiêu cũng không sao hết được, không bằng giữ mực trung.
Lê Hòa Phong diễn giải [trích nghiệm giải Đạo Đức Kinh - NXB Đồng Nai 2011]
Trời đất không theo ý muốn của mọi loài, (luyến mạng sống) khi cần
cho sự tiến hóa phải dùng đến sự chết, bị cho là bất nhân, còn thánh
nhân ,có khi do muốn tranh giành vật báu mà buộc người phải bán mạng để
cho thỏa nguyện cũng bị cho là bất nhân, nhưng mục đích của hai việc
hoàn toàn khác nhau, ta thấy có hai lối sống: sống để xây dựng và sống
để hại đời, các vị vua quan ngày xưa muốn xây dựng đời như vua Nghiêu,
Thuấn, Thần Nông biết chọn người để nhường ngôi, biết dạy dân trồng
trọt, chăn nuôi là họ xây đời. Trái lại như Kiệt, Trụ và những kẻ lạm
dụng quyền thế mà chiếm đoạt tài vật của người khác là những kẻ hại đời
vậy. Còn khoảng trống giữa trời và đất là không khí. Lão Tử mượn cái óng
bể để miêu tả sự cần thiết lắm trong cuộc sống của vạn vật,nó luôn hiển
hiện và bao quanh để cung cấp sự sống cho chúng ta thế mà chỉ vì lợi
ích cá nhân mà ta đang làm ô nhiễm nó. Vậy chúng ta có bất nhân không ? .
Ta thấy có một số thánh nhân đã lợi dụng sinh mạng và tài sản của
nhiều người để phục vụ cho tham vọng của họ, đã mấy ngàn năm qua mà hầu
như người đời vẫn không thấy xót xa và hiện nay đang có nhiều người cố
kéo dài nhiệm kỳ đến mười mấy – hai mươi năm để củng cố quyền lực,địa vị
và tài sản .Họ có phải là thánh nhân bất nhân không ?.
-
Lão phật quả có chổ tương đồng, ly ngôn
tuyệt tướng thì trở về bản thể, giống như sự im lặng của ngài Duy Ma
Cật và cái mĩm cười của ngài Ca Diếp.
(Source : Hoasontrang)
(Source : Hoasontrang)
0 nhận xét:
Đăng nhận xét