Khám phá vĩ đại nhất của thời đại chúng ta chính là việc con người có thể thay đổi cuộc sống của mình chính bằng cách thay đổi thái độ sống - William James
Năm 1980, tôi tốt nghiệp đại học với tấm bằng cử nhân luật. Lúc ấy tôi đã từng nghĩ rằng mình sẽ theo nghề luật sư suốt đời vì đó là mơ ước cháy bỏng trong tôi từ thời niên thiếu.
Mọi việc diễn ra suôn sẻ đúng như dự định. Sau một thời gian kiên trì và nỗ lực, mùa hè năm đó, tôi đã vượt qua kỳ thi sát hạch cuối cùng và được cấp giấy phép hành nghề luật sư ở New York. Cuộc sống riêng của tôi cũng dần ổn định. Tôi đã yêu Dolores, một cô gái xinh đẹp và có những cá tính thú vị, cũng làm nghề luật. Chúng tôi kết hôn vào cuối năm 1981. Cuộc đời dường như đang mở ra trước mắt tôi những dự định, viễn cảnh tươi sáng.
Nhưng vài năm sau, tôi chợt nhận ra hình như cuộc sống của mình có điều gì đó thực sự không ổn. Mà đó lại là một trong những điều quan trọng nhất, đã chi phối cuộc sống tinh thần của tôi rất nhiều. Tôi cảm nhận rõ ràng là mình không hề hạnh phúc như đã tự gán cho mình trước giờ, mặc dù tôi vẫn thấy được ý nghĩa nghề nghiệp và yêu thích công việc.
Đồng thời cũng có khá nhiều điều khiến tôi bực mình, chán nản – và chính những điều này đã hút cạn dần bầu nhiệt huyết cùng lòng đam mê công việc của tôi, làm cho tinh thần tôi ngày một đi xuống. Có những việc tôi nghĩ là khoa học và dễ dàng trong lý thuyết, nhưng thực tế lại diễn ra hoàn toàn ngoài dự kiến của mình. Có những vấn đề phức tạp chưa hề có trong sách vở hay bài giảng mà hiện tại tôi phải đối đầu hàng ngày. Có những việc tôi cho là đúng nhưng những yếu tố khách quan và thực tế như luôn muốn chống lại tôi. Hàng đống hồ sơ giấy tờ cần phải được giải quyết trong khi sự chậm trễ, trì hoãn trong công việc thì cứ liên tục xảy ra như cơm bữa vì những lý do không đâu.
Một phiên tòa bị đình lại đến cả chục lần là chuyện thường xuyên xảy ra. Những mâu thuẫn và những vấn đề tồn đọng cứ tích tụ lại, chất chứa trong đầu tôi, mà tôi lại vốn là một người muốn giải quyết sáng tỏ tất cả mọi thứ ngay lập tức. Mỗi ngày trôi qua như một vòng lặp lại mà tôi phải chịu đựng, không thấy được kết quả hay điều gì mới mẻ sẽ đến. Tôi bị stress nặng.
Tôi tiếp tục làm việc trong tâm trạng không lối thoát đó và ngày càng thấy chán nghề luật sư. Cảm giác thất vọng và không hài lòng khiến tôi trở nên cáu kỉnh và nhìn mọi thứ xung quanh bằng cái nhìn xám xịt. Nói đúng hơn là tôi không còn cảm thấy thích thú với cuộc sống hiện tại mặc dù đã xoay xở bằng mọi cách. Tình trạng ngày một tệ đi.
Khi bạn nghĩ mình là ai, bạn chính là người ấy. - Norman Vincent Peale
Bạn đã bao giờ ở vào hoàn cảnh và tình thế như vậy chưa? Ngày nào tôi cũng phải làm những công việc mà mình đã chán ngấy đến tận cổ mà không thấy được đích đến. Mỗi ngày phải đến cái nơi mà mình không hề thích thú để rồi nhận ra rằng mình đang phải cố sức gánh một trách nhiệm nặng nề cùng bao nỗi lo toan bất tận.
Đúng là tôi đang trải qua những tháng ngày bị mệt mỏi và tối tăm nhất của đời mình. Tôi cảm thấy mệt mỏi và suy sụp cả thể xấc lẫn tinh thần. Thể xác và tinh thần cùng đồng hành kéo tôi xuống dốc. Những cơn nhức đầu, mất ngủ triền miên cùng chứng đau dạ dày kinh niên ập đến hành hạ tôi. Lo sợ mất ngủ, tôi đã dùng thuốc ngủ liều cao. Lo sợ mắc phải một căn bệnh hiểm nghèo nào đó, tôi quyết định tìm đến bác sĩ. Sau hàng loạt những xét nghiệm, kể cả chạy điện tâm đồ và não đồ, tôi được chuẩn đoán là vẫn hoàn toàn khỏe mạnh! “Tôi mà hoàn toàn khỏe mạnh ư?” – vừa bước ra khỏi bệnh viện tôi vừa lẩm bẩm – “Có lẽ mình đang mắc phải một chứng bệnh mà trước giờ giới y học chưa hề biết. Rõ ràng là mình không còn bình thường nữa rồi”.
Cứ thế, ngày qua ngày, tôi như rơi xuống một cái hố ngày càng sâu hơn và hầu như không có lối thoát. Mọi thứ xung quanh tôi trở nên tối tăm và vô nghĩa. Tình hình tôi trở nên cáu kỉnh, bất cần đời, và có lúc chính tôi cũng không thể điều khiển được mình. Nhiều lúc tôi chợt thốt lên trong tuyệt vọng rằng không biết điều gì đã xảy ra với mình?
Những suy nghĩ tiêu cực cùng áp lực công việc đã đổ ập lên đầu tôi và biến tôi – một chàng trai chưa đến 30 tuổi – trở nên chán đời, già nua như một ông lão – từ nội tâm, ứng xử đến ngoại hình. Tôi thậm chí không dám nhìn mình trong gương, né tránh hầu hết những cuộc giao tiếp, luôn giam mình trong những suy nghĩ chán nản bủa vây và không muốn làm điều gì khác. Tôi chợt thấy mình giống như câu chuyện tôi đã đọc đâu đó, rằng có những người sống quá lâu trong đau khổ, chán nản, họ đâm ra nghiện cái cảm giác đau khổ, và không dám từ bỏ cái cảm giác đó kể cả khi họ đứng trước một niềm vui. Nghe qua có vẻ rất nghịch lý, như thực sự tình cảnh và tâm trạng của tôi lúc đó hết sức tồi tệ.
Cho đến một hôm, trước ngày sinh nhật lần thứ ba mươi, mọi thứ dồn nén bấy lâu trong tôi bỗng nhiên nổi dậy. Tối hôm đó, trở về nhà sau khi uống khá nhiều rượu, ngồi một mình trong căn phòng tắt đèn, tôi căng mắt nhìn vào khoảng không qua khung cửa sổ tối đen thật lâu… Tôi chợt nhận ra rằng mình cần phải thay đổi! “Phải khác đi mới được” – tôi lẩm bẩm một mình. Dù không biết sẽ phải bắt đầu như thế nào – nhưng chắc chắn – tôi phải khác đi! Không thể kéo dài tình trạng này mãi được! Những suy nghĩ chạy trong đầu tôi: “Không! Nhất định không! Không thể như thế này nữa!... Tại sao mình cứ phải khốn khổ và bất hạnh mãi như thế này! Cứ tiếp diễn như thế này thì có lẽ... Mình còn phải sống chứ. Làm thế nào để quay lại những ngày trước đây? Có cách nào không?...” Tôi trằn trọc thao thức, tự nguyền rủa mình và thiếp đi lúc nào không biết vì đuối sức tột cùng và căng thẳng…
( Source : Thay thái độ - Đổi cuộc đời - Jeff Keller )
0 nhận xét:
Đăng nhận xét