Ads 468x60px

Chủ Nhật, 29 tháng 12, 2013

Phần 21 - Đừng để mâu thuẫn gia đình làm xáo trộn tâm lý

Trư Bát Giới và yêu nữ nhền nhện 
Những người phụ nữ này đã biến gia đình của mình thành Động Bàn Tơ của riêng mình, nỗ lực hết sức để dệt lên “tấm lưới dày” bao quanh khiến các đức ông chồng bị trói buộc trong đó, không thể tự mình phá lưới ra ngoài. 

Muốn có một gia đình 

Bốn thầy trò rời khỏi vương quốc phụ nữ, đi qua bao nhiêu núi đồi sông suối, trải qua bao nhiêu gió mưa sương tuyết, lại đến mùa xuân ấm áp. Đang đi thì đột nhiên Đường Tăng dừng lại, nghiêng mình xuống ngựa, đứng bên đường, Tôn Ngộ Không hỏi: - Sư phụ, đoạn đường này rất bằng phẳng, tại sao đột nhiên lại dừng lại? 

Trư Bát Giới nói xen vào: 

- Sư phụ ngồi trên ngựa mệt nên xuống ngựa vận động gân cốt. Phải không, sư phụ? 

Đường Tăng nói: 

- Ta không phải muốn hoạt động gân cốt. Ta nhìn thấy chỗ bóng râm dưới gốc cây kia có một căn nhà nhỏ, muốn đến xin một chút cơm chay. 

Ba đồ đệ nhìn nhau, lấy làm kỳ lạ hỏi: 

- Sư phụ, có gì đệ tử sẽ phục vụ người, người hà tất phải đích thân mó tay vào.

Đường Tăng nói: 

- Hôm nay thời tiết tốt, vừa lúc ta đang có hứng thú. Các con đợi ta ở đây, ta đi rồi về liền. 

Đường Tăng bưng bát, từ trên chiếc cầu đá bắc qua sông, đến trước của một trang viên, nhìn thấy bốn thiếu nữ xinh đẹp đang cầm kim chỉ thêu loan vẽ phượng bên song cửa. Trong lòng Đường Tăng có chút cảm xúc khác lạ. 

Đợi một lúc, Đường Tăng cảm thấy có chút bất tiện, muốn tìm một người đàn ông hỏi thăm, ngài lại đi về phía trước mấy bước, chỉ thấy phía trong ngôi nhà có ba người phụ nữ mặt hoa da phấn đang đá cầu. Trong lòng Đường Tăng càng cảm thấy hoang mang. 

Kỳ thực, điều Đường Tăng vướng phải là sự mê mộng và ảo tưởng trong lòng ông. Ông lờ mờ cảm thấy cần có một gia đình. Bảy người phụ nữ này vừa hợp với con số ba thế bốn thiếp. Đối với đàn ông Trung Quốc cổ đại mà nói, ba thế bốn thiếp là mô hình cuộc sống gia đình lý tưởng. Ngay trong Lộc đỉnh ký[18], Kim Dung tự cho phép Vi Tiểu Bảo lấy bảy người vợ, khiến cho rất nhiều đàn ông hiện đại bị “vợ quản chặt” rất lấy làm ghen tỵ. 

Động Bàn Tơ của các thiếu nữ 

Đường Tăng nhìn thấy thiếu nữ thướt tha lả lướt, cảm thấy tiến cũng khó mà lùi cũng khó, cứ đứng trơ ra ở đó rất lâu, cuối cùng lấy hết can đảm bước đến vừa thi lễ vừa nói: Làm phiền mấy vị nữ Bồ Tát, bần tăng đến để hóa trai.

Những thiếu nữ kia nghe thấy đều lần lượt vui vẻ bỏ kim chỉ, nhặt cầu ra đón Đường Tăng vào, cười mỉm nói: 

- Trưởng Lão quang lâm tệ xá cũng là mang đến cho tệ xá rất nhiều phúc thiện. Xin mời vào trong ngồi. 

Thế là Đường Tăng bị bảy thiếu nữ dẫn dụ, tiến bước vào nhà. Sau đó, ba người tiếp chuyện Đường Tăng, bốn người vào bếp làm cơm. Các thiếu nữ nói: 

- Trưởng lão giỏi tụng kinh từ xa đến. Trưởng lão hãy vừa tụng kinh cho chúng tôi, vừa đợi cơm chay. 

Đường Tăng ngồi ở đó, vừa có chút hưng phấn, vừa có chút nghi ngại, không biết phải nói điều gì, tình cảm hoang mang bất định. Đột nhiên, ông phát hiện ra bàn ghế trong nhà đều đã biến thành bàn đá, trong sự dịu dàng của các thiếu nữ này lờ mờ lộ ra một màn khí lạnh u ám. Đường Tăng trấn tĩnh lại, thầm cảnh giác: “Nơi này có điều gì đó không ổn, phải cẩn thận đề phòng.” 

Cơm đã làm xong, một mâm bánh bao, một mâm đậu hủ, đều là những món ăn của hòa thượng. Ai ngờ Đường Tăng vừa ngửi đã thấy có vị tanh, nhìn kỹ thì thấy nguyên “bánh bao” là thịt người, còn mâm “đậu hủ” là não người. Dạ dày của Đường Tăng lập tức đảo lộn cồn cào, không chịu đựng nổi liền đứng lên định bỏ đi. 

Những thiếu nữ kia đổi sắc mặt quát: 

- Đây là nơi người muốn đến là đến, muốn đi là đi hay sao? 

Một người nhảy đến ấn Đường Tăng xuống đất, lấy dây thừng trói lại rồi treo cao lên xà nhà. Lại cùng cởi hết áo, từ lỗ rốn phóng ra ngàn vạn tơ vàng chỉ bạc sáng lấp lánh, quấn chặt toàn bộ trang viên. 

Bạn đọc chắc chắn đều biết Đường Tăng bị lọt vào động Bàn Tơ, bảy nữ nhân kia là bảy con nhền nhện tinh nhả tơ. Xã hội hiện đại tuy không còn ba thế bốn thiếp, nhưng một vợ cũng có thể là một con nhền nhện tinh, biến ngôi nhà thành hang Bàn Tơ của riêng họ, rút ruột nhả tơ, quấn chặt lấy chồng của họ. 

Từ tiên nữ đến yêu nữ 

Nói lại lúc đầu ba huynh đệ đứng bên đường đợi sư phụ, Trư Bát Giới thả ngựa trên vệ cỏ, Sa Tăng trông coi hành lý còn Tôn Ngộ Không đang chơi đùa trên cây quýt. Ngộ Không từ trên cây nhìn ra xa, chợt thấy trang viên bên kia lộ ra một vùng sáng lấp lánh, bèn vội vàng tuột xuống, nói với các sư đệ:

- Trang Viên bên kia hình như có vấn đề, Lão Tôn phải đi xem thế nào, không chừng sư phụ xảy ra chuyện. 

Tôn Ngộ Không nhảy qua sông, nhìn thấy một chiếc lưới lớn đan thành từ tơ vàng, chỉ bạc bao bọc toàn bộ trang viên vô cùng chắc chắn. Dùng tay ấn vào, bề mặt rất dính, sém chút là dính cả đầu ngón tay vào. Tôn Ngộ Không nghĩ thầm: “May mà ta còn có chút cảnh giác, nếu biến thành ruồi đụng phải mạng nhện này thì không biết chuyện gì xảy ra. Chuyện này có chút kỳ lạ, không thể khinh suất được.” Bèn niệm chú gọi thần thổ địa hỏi chuyện. Thần thổ địa nói, đất này gọi là Bàn Tơ lĩnh, địa bàn của bảy yêu nữ. Trong núi có một suối nước nóng, vốn là cốc của bảy tiên nữ, cũng bị yêu nữ chiếm làm của mình. 

Bảy yêu nữ này là bảy con nhền nhện tinh, điều này có thể lý giải được. Nhưng vì sao chúng lại phải tranh giành với bảy tiên nữ? Đại khái chính là các thiếu nữ trước khi kết hôn, băng thanh ngọc khiết, giống như tiên nữ trên trời, sau khi kết hôn sẽ thay đổi, biến thành nhền nhện tinh. Tiên nữ trong suối cũng biến thành yêu nữ. 

Qua nữa tuần trà, chiếc mạng nhện khổng lồ kia sẽ liền biến mất. Trong ánh mặt trời giữa trưa, cửa bên của trang viên hé mở, bảy thiếu nữ xinh đẹp nói cười vui vẻ đi ra. Tôn Ngộ Không nghĩ thầm: “Ta phải đi thám thính xem chúng có dự tính gì với sư phụ ta.” Bèn lắc mình biến thành một con ruồi, bám lên tóc của một yêu nữ trong số đó. 

Bảy yêu nữ vừa đi vừa nói chuyện vô cùng sôi nổi, làm thế nào để ăn thịt tên hòa thượng béo kia. Có người nói là nấu lên, có người nói là nướng lên, có người nói là luộc lên. Có một yêu nữ tương đối lớn tuổi nói: 

- Các muội muội hãy mau tắm rửa sảng khoái để về nhà làm một bữa thật thịnh soạn. 

Vừa nói vừa cười, một chốc đã đến trước một cánh cổng, đẩy cổng ra, bên trong là một hồ nước nóng trong xanh. Bảy yêu nữ lần lượt cởi y phục nhảy xuống nước tắm. 

Quan niệm gia đình của Tôn Ngộ Không và Trư Bát Giới 

Khi nói đến tính cách và cuộc sống gia đình, mẫu người cầu toàn và ôn hòa đều rất coi trọng. Vì sao thế ? Bởi vì những người này luôn xem trọng tình cảm và trách nhiệm. Đường Tăng bị bọn yêu quái bắt trói, kỳ thực là vì mẫu người này rất dễ bị gia đình trói buộc. Còn những người thuộc mẫu người mạnh mẽ như Tôn Ngộ Không thì không giống như vậy. Họ không phải gặp chuyện gì cũng nghĩ tới gia đình. Ví dụ khi Tôn Ngộ Không nhìn thấy bảy cô gái có mùi thơm quyến rũ đang tắm, nô đùa thì y vẫn trấn tĩnh như loài động vật có máu lạnh vậy, không có điều gì phải e ngại. 

Tôn Ngộ Không luôn nghĩ rằng: “Nam nhi đại trượng phu không thèm chấp nhặt bọn đàn bà, ta đường đường là ông nội của bọn chúng, nếu đánh chết mấy đứa con gái thì sao có thể gọi là hảo hán được. Thế nhưng, bọn chúng lại dám trói sư phụ, thực khiến ta phải hận. Ta thà biến thành một con chim ưng để cắp xiêm y của bọn chúng, khiến cho chúng không còn mặt mũi nào mà gặp người đời, coi như cũng là sỉ nhục bọn chúng một trận.” Thế là không cần suy nghĩ gì, Tôn Ngộ Không liền biến ngay thành chim ưng ăn cắp hết xiêm y của chúng bay đi. 

Còn Trư Bát Giới mãi mới nhìn thấy sư huynh quay về, liền cười nói: 

- Sư huynh à! Sư huynh đi đâu mà ôm nhiều y phục của con gái về thế ? 

Tôn Ngộ Không liền đem câu chuyện kể lại cho Trư Bát Giới nghe và nói: - Nếu hôm nay chúng xấu hổ không dám xuất hiện gặp người khác, chúng ta sẽ nhanh chóng đến trang viện đó để giải thoát cho sư phụ. 

Trư Bát Giới liền nói: 

- Huynh là nam nhi không chấp bọn con gái. Thế nhưng, bọn chúng là yêu quái đó. Cho nên nếu chúng ta muốn cứu được sư phụ, thì phải nhân lúc chúng đang mặc lại xiêm y cũ mà nhanh chóng cứu. Nếu không đợi chúng mặc xong thì sẽ để lại hậu quả khôn lường.

Tôn Ngộ Không liền nói: 

- Đệ đã nói như vậy, nhiệm vụ này sẽ giao cho đệ vậy. 

Trư Bát Giới nhanh miệng đồng ý, rồi chạy biến đi. Khi Trư đẩy cửa đi vào thì bảy cô gái đang rủa con chim ưng, nhìn thấy Trư đi vào thì kêu lên kinh ngạc. Trư liền nhìn khắp một lượt rồi nói: 

- Các người đẹp đều ở đây tắm à ? Có thể cho lão Trư ta cùng tắm với không. 

Mấy cô gái sợ hãi hét lên: 

- Ngươi là một hòa thượng, sao có thể tắm chung cùng bọn con gái chúng tôi, ngươi... ngươi... 

Trư Bát Giới liền vừa nói vừa vứt đinh ba, cởi quần áo trên người rồi nhảy xuống nước. 

Bọn yêu nữ hận y vô lễ, nhưng cũng không kém phần xấu hổ, liền liên tục đánh vào người Trư. Ai ngờ rằng Trư Bát Giới là người rất giỏi bơi lội nên khi gặp nước thì liền biến thành một con cá bơi lội xung quanh các yêu nữ. Dù các yêu nữ có bảy đầu tám tay thì cũng không thể nào bắt Trư được. Nước trong bể tắm dậy sóng, bèo nước trôi khắp bốn bề, lại có thêm sự đùa giỡn của các cô gái đẹp, thật là một không gian tuyệt vời. Thì ra, mẫu người sôi nổi khác với mẫu người sức mạnh ở chỗ là luôn thích những chỗ được đùa vui. 

Những thói hư tật xấu của Trư Bát Giới 

Có chuyện kể rằng theo một cuộc điều tra các sinh viên nữ trong trường cao đẳng về sức hấp dẫn của bốn thầy trò Đường Tăng thì kết quả Trư Bát Giới là người có số phiếu cao nhất. Những “yêu nữ tinh nghịch” này thích Trư Bát Giới ở chỗ: Trư luôn vui vẻ, sôi nổi, thậm chí cả tính cách thoát tục của Trư. Phải chăng các sinh viên nữ này đã không chú ý rằng Trư Bát Giới là người không có tính trách nhiệm. 

Bạn nghĩ mà xem, Trư Bát Giới sau khi chơi chán dưới nước rồi thì liền leo lên bờ hiện nguyên hình. Y vừa lau người vừa mặc quần áo vào. Sau đó cầm đinh ba quát lớn: 

- Các người tưởng ta là cá hay sao mà lại bắt ta ? 

Một yêu nữ liền hỏi: 

- Ngươi không phải là cá, vậy người là ai ? 

Trư liền to giọng: 

- Ta là Thiên Bồng Nguyên Soái Trư Bát Giới đây. Ta là đồ đệ của Đường Tăng đi Tây Thiên thỉnh Kinh. Sáng nay, các người đã bắt trói sư phụ của ta, còn đòi ăn thịt sư phụ ta, thật là ác độc! Hãy lần lượt chìa cổ ra, một đinh ba của ta sẽ chém chết sạch. 

Đám yêu nữ nghe xong thì hồn phiêu phách tán, đứng dưới nước mà quỳ lạy: 

- Xin ông lớn tha mạng, chúng tôi đã trói nhầm sư phụ của ngài. Sư phụ của ngài đang bị trói nhưng không bị hành hạ gì, không ai dám ăn một miếng thịt nào. Xin hãy tha mạng cho chúng tôi, chúng tôi sẽ cấp lộ phí đi đường cho ngài để hai thầy trò đi đường bình an. 

Trư Bát Giới nghe thấy thế liền lắc đầu: 

- Miệng của các người nói rất ngọt, chỉ nhằm dụ dỗ lão Trư ta. Chỉ là lão Trư ta “từng được bán cho Đường quân tử, nên ta không tin những kẻ nói ngọt nữa”. Hôm nay nếu ta không giết hết các người thì sẽ để lại hậu họa về sau. 

Nói rồi liền cầm đinh ba lên ẩu đả một trận. 

Bảy yêu nữ tay chân hoảng hốt, không còn biết đến xấu hổ, nhảy lên bờ chống trả, từ lỗ rốn phóng ra ngàn vạn sợi tơ quấn chặt lấy Trư Bát Giới. Toàn thân Trư Bát Giới trong chốc lát đều bị tơ nhện dính chặt như keo, hoảng hốt chạy ra ngoài, nhưng chưa kịp chạy đã ngã sóng soài. Đợi đến khi y đứng lên được thì bảy yêu nữ kia đã biến mất. 

Các huynh đệ nhìn thấy Trư Bát Giới mặt mày xanh lét trở về đều vô cùng kinh ngạc. Sa Tăng nói: 

- Nhị sư huynh, huynh làm hỏng đại sự, bảy yên nữ kia nhất định sẽ làm hại sư phụ! 

Tôn Ngộ Không kéo Trư Bát Giới chạy đi: 

- Mau, chúng ta mau đi cứu sư phụ! 

Việc gia đình của Mạn Thiên Phi Vũ 

Lại nói đến bảy yêu nữ dùng lá che thân thể quay trở về trang viện, lục lọi rương tủ tìm mấy bộ quần áo cũ mặc vào, sau đó gọi hết tất cả con cái, tụ tập trong nhà, bàn cách báo thù như thế nào. 

Nguyên bầy yêu nữ này có bảy đứa con trai. Đây là bảy loài côn trùng không cẩn thận bị dính vào mạng nhện, để không trở thành thức ăn của đám yêu tinh, chúng tự nguyện xin làm con hiếu kính chúng. Đám yêu nữ nói: 

- Các con, giờ Ngọ hôm nay chúng ta bắt nhầm Đường Tăng, bị đồ đệ của ông ta làm nhục, thậm chí suýt nữa thì mất mạng!

Bây giờ chúng ta phải đi tìm cứu trợ, các con, nhất định phải giữ chặt Đường Tăng, đợi chúng ta quay về! 

Bảy loại côn trùng trong cuộc sống gia đình, kỳ thực chính là bảy loại việc nhà. Vì sao lại ví việc nhà với côn trùng ? Vì việc nhà nếu làm tốt thì sẽ tạo thành một loại mật ngọt cho cuộc sống gia đình, nhưng nếu bạn cảm thấy phiền phức đối với việc nhà thì chúng sẽ khiến gia đình bạn thường xuyên bất hòa. 

Như chúng ta đã biết, rất nhiều gia đình phụ nữ là người lo toan việc gia đình. Nhưng, nếu họ nổi ghen tỵ đẩy trách nhiệm này cho các ông chồng thì sẽ giống như các yêu nữ bày binh pháp để bắt côn trùng vậy. 

Đàn ông thì sao, suốt ngày bận rộn với việc nhà, bị những công việc vặt vãnh này quấn chặt, một chút thần thái của người chồng cũng bỗng chốc biến mất, đành phải cam chịu thế hạ phong. 

Ba huynh đệ Tôn Ngộ Không vừa đến trước cổng trang viện thì gặp bảy con trai của các yêu nữ. Tôn Ngộ Không quát hỏi: 

- Các người là ai? Dám cản đường chúng ta ? 

Bảy người con đáp: 

- Cản trở các ngươi là thế nào ? Các người làm nhục mẫu thân của chúng ta, còn dám tìm đến cái chết ? 

Trư Bát Giới múa tít hai tai, lớn tiếng quát: 

- Người các người nói đến là bầy yêu nữ kia sao ? Vậy các người chẳng phải là một bầy tiểu yêu tinh hay sao ? Hãy xem lão Trư ta đánh chết lũ các ngươi! 

Rồi Trư Bát Giới vung đinh ba xông vào đám tiểu yêu tinh.

Bảy tiểu yêu tinh thấy Trư Bát Giới khí thế hung mãnh bèn lần lượt hiện nguyên hình, bay trên không trung, một biến thành mười, mười biến thành trăm, trăm biến thành nghìn, nghìn biến thành vạn, xông vào đốt túi bụi. Trư Bát Giới và Sa Tăng không kịp trở tay, trong chốc lát bị đốt khắp toàn thân. 

Chỉ có Tôn Ngộ Không nhanh tay nhanh mắt, nhổ một sợi lông tơ, thổi một cái, biến thành các loại mãnh cầm như chim điêu, diều hâu, chim ưng, trong chốc lát ăn hết toàn bộ đám côn trùng. Bạn xem, mẫu người mạnh mẽ rất được việc, chỉ một lát là có thể giải quyết xong xuôi tất cả việc nhà. Cho nên, nếu có bạn gái nào tìm được một người bạn trai thuộc mẫu người mạnh mẽ thì sau này không nên dùng việc nhà để uy hiếp anh ta.

Tâm lý báo thù của phụ nữ 

Ba huynh đệ xông vào nhà giải cứu cho sư phụ, trở lại đường lớn. Đi chưa được bao lâu thì gặp một tòa Đạo quán, tên là “Hoàng Hoa quán”. 

Trư Bát Giới nói: 

- Vừa mới bị bảy con yêu nữ làm náo loạn một trận, giờ hãy vào Đạo quán uống hớp trà đã nhé! 

Đường Tăng gật đầu xuống ngựa, dẫn đồ đệ tiến vào Đạo quán. Một Đạo sĩ thấy họ tiến vào liền xuống dưới chính diện nghênh tiếp, dặn đồng tử dâng trà. 

Thật trùng hợp, nguyên Đạo sĩ và bảy con nhền nhện tinh kia là đồng môn cũ. Bảy yêu nữ đã đến trước một bước, đem toàn bộ sự việc bị Trư Bát Giới làm nhục như thế nào kể lại một lượt, rồi khóc lóc trước Đạo sĩ. Đạo sĩ nổi giận biến sắc nói: 

- Tên hòa thượng thối này thật là vô lễ! Các người yên tâm Đường Tăng đến Tây Thiên, tất nhiên sẽ đi qua đây, đến lúc đó xem ta xử lý như thế nào với bọn họ! 

Thế là Đạo sĩ đem tinh tâm của y chế thành độc được, bỏ vào trà, dâng cho thầy trò Đường Tăng. 

Đầu tiên là Trư Bát Giới, tiếp theo là Đường Tăng và Sa Tăng đều uống một hơi cạn sạch rồi lập tức ngã lăn xuống đất. Chỉ có Tôn Ngộ Không vẫn chưa uống, thấy tình thế không hay, cầm bình trà nhằm trúng mặt Đạo sĩ ném tới. Đạo sĩ dùng ống tay áo đỡ, bình trà rơi xuống đất vỡ nát. Bảy yêu nữ ở phía sau vừa may vá, vừa nghe ngóng động tĩnh, nghe thấy có tiếng bình trà vỡ, bèn nhất tề xông lên, lại từ rốn phóng ra ngàn vạn sợi tơ, quấn chặt Tôn Ngộ Không trong quán. Đạo sĩ kia đắc ý ngửa mặt lên trời cười ha hả, sau đó cầm một thanh bảo kiếm, chuẩn bị chớp thời cơ lấy mạng của Tôn Ngộ Không. Đáng thương cho thầy trò Đường Tăng, vì hận cũ mà sinh hoạn nạn, rốt cục lại bị ám toán tại “Hoàng Hoa quán!” 

Nhện chết lưới tan 

Lại nói đến Tôn Ngộ Không thấy tình thế nguy cấp, vội vàng dùng cân đẩu vân phá mạng nhện chạy đi. Từ xa nhìn thấy chiếc lưới nhện này Ngộ Không bèn nghĩ ngay đến bản tướng của nhền nhện tinh, bèn nhổ từ đuôi 70 sợi lông khỉ thổi tiên khí, biến thành 70 Tôn Ngộ Không. Mỗi Tôn Ngộ Không cầm một cây thiết xoa, đánh số, nhất tề dùng lực phá rách mạng nhện, lôi bảy con nhện trong đó ra, bảy con nhền nhện tinh kêu la thảm thiết: 

- Sư huynh, mau đem Đường Tăng trả cho hắn, mau cứu mạng! 

Đạo sĩ từ bên trong chạy ra, lạnh mặt nói: 

- Muội muội, ta phải ăn thịt Đường Tăng, không cứu được các người đâu. 

Tôn Ngộ Không nghe được, lửa giận bừng bừng nói: 

- Ngươi đã không trả sư phụ cho ta thì hãy xem các muội muội của người đây! 

Nói xong, Tôn Ngộ Không hai tay vung gậy Như Ý, xông pha tả hữu, đánh tan tác bảy nhền nhện tinh. 

Lời đối thoại giữa Đạo sĩ và nhền nhện tinh kỳ thực chính là tâm trạng mâu thuẫn khi người phụ nữ đối diện với một gia đình tan nát. Cuối cùng tâm báo thù chiếm thế thượng phong, cho dù nhện chết lưới tan thì cũng phải ăn mấy miếng thịt của Đường Tăng. Đó là một sự tuyệt vọng, cũng là một sự giải thoát. 

Quan hệ vợ chồng đã bị phá hoại, cái duy nhất còn lại đó là tâm lý báo thù của phụ nữ và uất hận của đàn ông. Vì thế, hai bên đều ôm phẫn uất, tự giết chết lẫn nhau. 

Người đàn ông độn đất thoát thân 

Đạo sĩ đánh nhau với Tôn Ngộ Không năm sáu mươi hiệp, mệt đến thở hổn hển, cởi Đạo bào[19]. Vốn Đạo bào là thứ không thể tùy tiện cởi ra, chỉ có khi tình thế quá nguy cấp, mới để lộ thân thể. 

Tôn Ngộ Không cười nói: 

- Con rùa rụt đầu kia, đánh không lại người ta, dù có cởi hết y phục cũng không thể đánh lại được đâu! 

Ai ngờ đạo sĩ kia nhất tề giơ hai tay lên, dưới hai sườn hiện ra 1000 con mắt, trong mắt phát ra tia sáng, vây chặt Tôn Ngộ Không trong vùng ánh sáng đó. Tôn Ngộ Không không thể nào cử động được. Bèn nghĩ ra một kế, biến thành một con Xuyên Sơn giáp, chui xuống đất. 

Một cây kim luyện thành con mắt chính nghĩa 

Sau khi chui lên từ lòng đất, Tôn Ngộ Không toàn thân đau đớn, sức cùng lực kiệt. Do quá bực tức, y òa lên khóc. Từ xưa đến nay, Tôn Ngộ Không không sợ trời không sợ đất chưa từng khóc bao giờ. 

Tôn Ngộ Không đang khóc nức nở thì thấy trong chốn u minh có một vị Bồ Tát đang dẫn đạo y. Vị Bồ Tát đó là Lê Sơn lão mẫu. Bà nói với Tôn Ngộ Không, Tỳ Lam Bà - mẹ của Nhật Mão Tinh Quân có thể giúp ngươi hàng phục được yêu quái. Trước đây Mão Nhật Tinh Quân đã giúp Ngộ Không tiêu diệt bọ cạp tinh. Nhật Mão tinh Quân là thần ánh sáng trong cuộc sống của chúng ta, mẹ của ngài đương nhiên là nữ thần tạo ra ánh sáng, chiếu rọi mọi ngóc ngách và âm mưu trong tâm linh của con người. 

Tôn Ngộ Không được Lê Sơn lão mẫu chỉ điểm, bèn đạp mây bay ngay đến cầu xin Bồ Tát Tỳ Lam Bà. Tôn Ngộ Không hỏi Tỳ Lam Bà có pháp bảo nào để hàng phục được yêu quái. Tỳ Lam Bà lấy ra một cây kim thêu nói: 

- Chính là nó! 

Tôn Ngộ Không cười nói: 

- Sớm biết một cây kim có thể phá được pháp thuật của tên yêu tinh kia thì đã không phải kinh động đến Người. 

Tỳ Lam Bà nói: 

- Đây không phải là một cây kim bình thường, nó không phải gang, không phải sắt, cũng không phải vàng mà được luyện thành từ trong mắt của con trai ta. Nói cách khác, nó là cây kim được luyện thành trong con mắt của chính nghĩa.

( Source : TÂY DU @ KÝ - TG : Thành Quân Ức - DG : Hoàng Ngọc Cương - Lê Thị Hương )

0 nhận xét:

Đăng nhận xét